Bên sân nhà họ Điền, vừa mới qua loa đại khái xử lý, đại thiếu gia Phan gia, ngày thường mười ngón tay không dính nước, suýt nữa mệt đến mức không thể duỗi thẳng eo.
Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Điền Tĩnh bụng vượt mặt, dáng vẻ nặng nề mà vẫn cặm cụi lao động, không một lời than vãn, thì cơn bực dọc trong lòng hắn, vốn đang âm ỉ như than lửa, cũng không tiện phát tác. Trong khoảnh khắc ấy, hắn có cảm giác chính mình mới là người vô dụng.
Hắn bước đến, đứng bên cô ta , giọng khẽ hạ xuống, vừa mang theo vài phần chờ mong, lại không giấu nổi vẻ lấy lòng:
“Tiểu Tĩnh... chờ sau khi giải quyết xong chuyện Cố Nguyệt Hoài, chúng ta về lại thủ đô nhé? Em an tâm dưỡng thai, sau đó bình an sinh đứa nhỏ ra... Có được không?”
Cuộc gặp gỡ của hắn và Điền Tinh như một vở kịch. Hôm đó, hắn tình cờ đi ngang qua đầu phố, ánh mắt vô tình quét qua đám người tụ tập quanh một gã thần côn đội mũ tròn, đeo kính râm, miệng lẩm nhẩm như đang tính toán điều gì đó. Tiểu Tĩnh đứng đó, dáng vẻ có phần mỏng manh, trông vừa cẩn trọng vừa yếu đuối.
Ngay khi hắn xuất hiện, tên thần côn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thẳng vào hắn, giọng điệu chắc nịch: “Chính là anh ta.”
Hắn bất giác khựng lại bước chân, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tiểu Tĩnh đã quay đầu nhìn hắn, ánh mắt Điền Tĩnh khi ấy… vừa có vui sướng như gặp người bản thân đã mòn mỏi chờ mong bấy lâu nay, thứ tình cảm đầy nữ tính khiến người đàn ông như hắn không khỏi mềm lòng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn có cảm giác bản thân trở thành chốn nương tựa duy nhất của tiểu Tĩnh.
Một cái nhìn.
Một khoảnh khắc.
Một đoạn dây dưa.
Tựa như định mệnh.
Lại tựa như một sự sắp đặt tinh vi.
Mà hắn lại không kịp đề phòng, không thể phản kháng.
Từ giây phút đó, mọi thứ như bị cuốn vào guồng quay ngoài tầm kiểm soát. Bọn họ gặp nhau nhiều hơn, dần dần trở thành người bên gối. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp nghĩ, chưa kịp hiểu, thì tiểu Tĩnh đã mang thai.
Tiểu Tĩnh vui mừng tột độ, ôm lấy hắn thì thầm về một mái ấm, về tương lai bình yên.
Hắn không phải không cảm động.
Nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Càng về sau, hắn càng cảm thấy có gì đó sai sai, một sự bất an âm ỉ, quỷ dị đến mức khiến hắn không thể yên tâm nổi.
Mỗi lần nhìn tiểu Tĩnh, hắn lại cảm thấy có điều gì đó không thật.
Nụ cười quá đúng lúc. Ánh mắt quá tròn trịa. Lời nói dịu dàng, khéo léo, dễ khiến người ta mềm lòng, nhưng lại giống như đã được tập dượt nhiều lần trong đầu.
Nga
Hắn không thể chỉ ra rõ ràng điều gì không ổn. Nhưng cái cảm giác như đang ôm lấy một làn khói — có hình, có màu, nhưng chạm vào là tan biến — cứ đeo bám hắn dai dẳng.
Rõ ràng hai người là người thân mật nhất.
Rõ ràng tình cảm giữa họ đang trong giai đoạn nồng nhiệt.
Rõ ràng trong bụng tiểu Tĩnh đã có kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, là m.á.u thịt của Điền Tĩnh, cũng là của hắn.
Điền Tĩnh hơi rũ mắt, khóe môi khẽ cong lên như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, cô ngoảnh đầu nhìn Phan Ngọc Lương, ánh mắt tĩnh lặng nhưng mang theo một tầng ý vị không rõ, cười nhạt:
“Được thôi. Đến lúc đó ... chúng ta cùng nhau trở về.”
Nghe Điền Tĩnh đồng ý, Phan Ngọc Lương thở phào như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Hắn mỉm cười theo bản năng, thế nhưng chưa kịp cảm thấy an ổn thật sự, trong lòng đã trào lên nỗi bất an lờ mờ không thể gọi tên.
Hắn do dự một chút, rồi chậm rãi hỏi, giọng có phần dè dặt:
“Chỉ là… đến giờ em vẫn chưa nói cho anh biết, rốt cuộc muốn đối phó Cố Nguyệt Hoài kiểu gì? Hiện giờ, ở tại Cố gia không chỉ có cô ta, mà còn có cả Yến Thiếu Ngu, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần — ba người này đều là nhân vật tàn nhẫn, không dễ chọc vào. Nếu chúng ta hành động thiếu suy xét, rất dễ rơi vào cảnh ‘ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn tối lại, vô thức nhớ về những chuyện đã qua trong đại viện năm xưa.
Đám người Yên Thiếu Ngu khi đó chính là "bá" trong đại viện, ngày thường một lời không hợp liền quần ẩu đám phú nhị đại bọn họ, mà nói quần ẩu cũng chỉ là nói cho oai, thực chất chính là đám phú nhị đại bọn họ đơn phương chịu đánh, càng đáng giận hơn là, trưởng bối trong đại viện biết bọn họ bị đánh, còn vỗ tay khen đám người kia một câu : Đánh hay lắm !
Phan Ngọc Lương nhíu nhíu mày, tuy nói đó là chuyện lúc bé, giờ đều là người đã trưởng thành, không còn dùng nắm đ.ấ.m để nói chuyện, nhưng bản thân Phan Ngọc Lương vẫn biết mình mấy cân mấy lượng, đối mặt với những người kia, nếu thật sự đánh lên tới, hắn khẳng định chỉ có nước nằm bò.
Theo những gì hắn thấy hôm nay, Yến Thiếu Ngu là rất thích Cố Nguyệt Hoài. Nếu bọn họ thực sự muốn ra tay với Cố Nguyệt Hoài, tuyệt đối không thể thoát khỏi sự trả đũa của Yến Thiếu Ngu. Đến lúc đó, e là không chỉ không làm gì được Cố Nguyệt Hoài, mà còn tự chọc vào ổ kiến lửa, cô ta chưa ngã, thì bọn họ đã bị nghiền nát rồi.
Yến Thiếu Ngu lúc bé chính là cái tiểu bá vương, không chuyện gì không dám làm, không ai không dám đánh, ai biết hiện tại "bệnh điên" đã hết chưa ?