Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi

Chương 2216



Yến Thiếu Ngu hỏi: “Bên kia thế nào?”

Cố Nguyệt Hoài rũ rũ mắt kiểm: “Còn đang thu thập.”

Yến Thiếu Ngu nghĩ đến biểu hiện của Điền Tĩnh ngày hôm nay, trầm ngâm nói: “Cô ta có gì đó rất lạ, nhất định phải đề phòng.”

Cố Nguyệt Hoài cũng không phủ nhận, sắc mặt càng trở nên u ám. Ánh mắt cô nặng trĩu suy tư, giọng nói trầm xuống như đang nghiền ngẫm từng chữ: “Thật sự thay đổi không ít. Một năm thôi mà cô ta đã học được cách che giấu tâm cơ rất sâu. Ngụy trang càng ngày càng kín kẽ, thủ đoạn cũng tinh vi hơn. Em có thể cảm nhận rõ ràng — ác ý từ cô ta.”

Chỉ là, một cái thai phụ, lại có thể có cái gì uy h.i.ế.p đến cô, nhưng nhìn thái độ của Điền Tĩnh, như thể cô ta đã nắm chắc phần thắng. Chẳng lẽ là ... Phan Ngọc Lương?

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài híp lại, yên lặng phủ định suy đoán này.  Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài dần híp lại, như muốn nhìn thấu từng tầng da của sự việc. Không đúng. Điền Tĩnh không phải loại người ngây thơ đem vận mệnh của bản thân giao vào tay một nam nhân.

Mà Phan Ngọc Lương… dù nhìn không phải hạng người tốt lành gì, nhưng cũng không phải kẻ đủ tàn nhẫn độc ác, đủ ngoan tuyệt để có thể trở thành "dao" trong tay cô ta. Hắn có thể là một quân cờ, nhưng không thể là sát chiêu.

Vậy thì, vì sao cô ta lại cùng Phan Ngọc Lương trở về ? Vào lúc này ? Hắn có điểm gì có thể lợi dụng ?

Hay là ... đứa nhỏ trong bụng sao ?

Trong đầu có một ý nghĩ loé lên, thần sắc Cố Nguyệt Hoài như một người bừng tỉnh sau cơn mê, cô ngước mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, anh dường như cũng có chung suy nghĩ với cô, nhíu mày nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, chỉ vì diệt trừ em, cô ta lại lựa chọn thời điểm sắp đến ngày sinh nở về quê. Xem ra ... Điền Tĩnh thật sự là hận em đến tận xương tuỷ .”

Nghe thấy anh nói ra những điều mình nghĩ, Cố Nguyệt Hoài cười lạnh, nhưng trong đáy mắt lại là từng đợt rét căm. “Đúng là âm độc,” cô thì thầm, “Nhưng cô ta muốn dùng đứa nhỏ để làm gì? Vu oan? Gài bẫy? Hay… tìm cớ lấy mạng?”

Cô im lặng một lát, ánh mắt thâm trầm hẳn lên. Điền Tĩnh rất hiểu cô, cũng giống như cô hiểu Điền Tĩnh. Cả hai đều biết rõ: người còn lại sống, thì người kia nhất định phải chết. Cuộc chiến này không có khoảng lặng, không có thoả hiệp, càng không có tình người.

Cho nên , cô ta lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng Cố Nguyệt Hoài cô sẽ chủ động đến gần? Cho cô ta cơ hội thực hiện âm mưu của mình ?

Yến Thiếu Ngu trầm tư một lát, bất chợt, ánh mắt mắt trở nên sắc bén chợt, tay siết chặt thành nắm đấm: 

Đúng lúc đó, Yến Thiếu Ngu như đột nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt sắc bén hẳn lên. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, gằn giọng nói: “Anh nghĩ... cô ta muốn ‘dẫn quân nhập úng’. Biết rõ em sẽ không để yên, sẽ nhân lúc cô ta trở về mà ra tay trước. Cho nên, cô ta cố ý về vào thời điểm này, cố ý ở lại Điền gia, tạo ra một ‘cơ hội hoàn hảo’ để dụ em xuất thủ.”

Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt sâu thẳm đầy sát khí: “Cô ta coi chúng ta đều là kẻ ngốc.”

 Cố Nguyệt Hoài không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu, trong đáy mắt là ánh sáng sắc lạnh như lưỡi d.a.o tuốt vỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thỉnh quân nhập úng?” – cô lặp lại từng chữ, thanh âm như vọng ra từ hầm băng. “Vậy thì, chúng ta liền tương kế tựu kế.”

Khoé môi cô cong lên, nụ cười nhạt như có như không. “Em cũng muốn nhìn xem, cô ta còn có thể giở ra bao nhiêu chiêu trò nữa. Xem đứa nhỏ trong bụng cô ta rốt cuộc là cái cớ, hay là con bài sát thủ.”

Cô có năng lượng chữa khỏi, là do ngọc bài của Yến gia kết hợp với không gian Tu Di, dù là Điền Tĩnh kiếp trước cũng không biết đến không gian Tu Di còn có loại tác dụng kỳ diệu này. Cho nên, Điền Tĩnh kiếp này càng không thể đoán ra được.

Mà trong thế đối đầu sinh tử như hiện tại, chỉ cần nắm giữ thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu toan tính đều là trò hề vụng về. Trước mặt cô, dù Điền Tĩnh có tính toán tỉ mỉ đến mấy, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.

Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, nhưng khi nhớ lại ánh mắt lạnh như băng pha lẫn chút khiêu khích của Điền Tĩnh, trong lòng anh vẫn cảm thấy không yên. Ánh mắt ấy giống như một kẻ đang âm thầm bày trận, đợi kẻ thù sa chân, anh nhìn cô, nhắc nhở:

“Dù chúng ta nắm thế chủ động, em cũng chớ nên khinh suất. Tốt nhất vẫn nên hạn chế tiếp xúc trực tiếp, tránh giáp mặt không cần thiết. Đề phòng chưa bao giờ là thừa.”

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên phía Điền gi. Người xưa đã nói, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” – cô tin vào điều đó. Nhưng đối với loại người như Điền Tĩnh, chỉ biết thôi chưa đủ. Phải hiểu được động cơ, phải đoán được bước kế tiếp, phải chuẩn bị thế phòng thủ, đồng thời mài sắc nhát d.a.o tấn công. Một khi đã quyết định dùng đến năng lượng chữa trị thì nhất định phải ra tay dứt khoát, một kích tất sát, tuyệt đối không để lại hậu hoạn.

Nhưng đồng thời, không thể làm tổn thương người vô tội. Phan Ngọc Lương cũng chỉ là một kẻ vô tình rơi vào vòng xoáy thù hận giữa cô và Điền Tĩnh. Một kẻ không đủ năng lực định đoạt vận mệnh bản thân, càng không đủ sức phân biệt đúng sai trong một ván cờ sinh tử.

Ở một khía cạnh nào đó, hắn đáng thương.

Cô không có ý định g.i.ế.c hắn.

Miễn là… hắn biết điều.

Miễn là hắn không cản chân cản tay. Miễn là hắn không cam tâm tình nguyện biến mình thành con d.a.o trong tay Điền Tĩnh, tiếp tay cho cô ta.

Nga

Nếu không ...

Thì đừng trách cô tàn nhẫn độc ác !

Lưỡi d.a.o một khi đã tuốt khỏi vỏ, sẽ không quay về tay không. Trên chiến trường, người mềm lòng là người c.h.ế.t trước.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Cô không phải là thánh hiền. Cô chỉ là một người đã từng c.h.ế.t một lần, đã nếm đủ những cay đắng nhục nhã. Ở kiếp này, cô không còn chừa lại chỗ cho lòng thương hại, càng không cho phép bản thân lần nữa bị kẻ khác dắt mũi vào chỗ chết, thậm chí liên luỵ đến những người thân yêu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com