Phan Ngọc Lương vừa dứt lời, ánh mắt Điền Tĩnh liền thoáng qua một tia chán ghét lạnh lùng. Cô ta cụp mắt, giọng nói thản nhiên như đang nói chuyện với một người ngoài cuộc không hề quan trọng:
“Chuyện đó… không cần anh bận tâm.”
Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng Phan Ngọc Lương lạnh toát. Hắn vô thức muốn hỏi tiếp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Điền Tĩnh đã lên tiếng chặn ngang lời hắn:
“Được rồi. Như thế này đã là an bài ổn thỏa. Nghỉ ngơi đi thôi. Anh vào trong xe lấy chăn ra, hôm nay lái xe cả ngày rồi, chẳng lẽ không thấy mệt à?”
Câu hỏi của cô ta nhẹ nhàng như một lời quan tâm, nhưng lại khéo léo dập tắt tất cả nghi ngờ và lo lắng trong lòng hắn. Phan Ngọc Lương ngẩn ra, lời còn nghẹn nơi cổ họng, rốt cuộc chỉ có thể im lặng xoay người rời đi, chán nản cúi đầu về phía xe.
Điền Tĩnh đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, ánh cười lạnh lẽo nhếch lên nơi khóe môi. Trong lòng thầm nhổ một câu: Phế vật.
Phan Ngọc Lương? Trong con mắt cô ta, hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật râu ria trong cuốn tiểu thuyết mà cô ta xuyên vào, thậm chí đến cả tư cách làm nền cho nam chính Tống Kim An cũng không có. Nếu không nhờ Thành đại sư đích thân chỉ điểm, nói hắn mang thể chất thuần âm, là loại thể chất hiếm gặp, đặc biệt thích hợp để nuôi dưỡng “Quỷ tử”, thì cô ta có thèm liếc hắn một cái sao ?
Thêm nữa, hiện tại, Tống Kim An đối với cô ta đã sinh lòng đề phòng, Phan Ngọc Lương chẳng qua chỉ là phương án dự phòng tạm bợ—một cái bánh xe thay thế lúc cần thiết mà thôi.
Điền Tĩnh siết c.h.ặ.t t.a.y lên bụng mình, nơi đó truyền đến một luồng sinh khí mơ hồ mà quỷ dị. Dưới lòng bàn tay cô ta, bào thai được gọi là “Quỷ tử” kia đang dần trưởng thành, sinh lực hừng hực như một đốm lửa ma trơi cháy âm ỉ trong đêm đen. Trên mặt cô ta tràn ra nụ cười mãn nguyện, thâm độc mà đắc ý.
Vạn sự đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu gió đông.
Cố Nguyệt Hoài, chỉ còn thiếu cô nữa thôi.
Nhất định ... đừng khiến tôi thất vọng đấy nhé .
*
Cùng thời điểm đó, trong sân nhà họ Cố, Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, qua khung cửa sổ nhìn về phía Phan Ngọc Lương đang lấy đệm chăn trong xe.
Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sao vậy?”
“…Có gì đó không ổn. Hơi thở quanh Điền Tĩnh… không giống bình thường.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ.
Cô đã quen cảm nhận sự sống qua linh khí của cỏ cây, mà năng lượng chữa trị mà cô nắm giữ vốn là thứ hòa hợp với sinh mệnh, luôn mang theo khí tức thuần dương và yên lành. Nhưng luồng tin tức truyền đến từ phía bên kia sân lại âm u dị thường, giống như ánh sáng mặt trời bị che lấp, tất cả thực vật đều uể oải, không sinh khí.
Thực vật trời sinh ưa sáng, tiếp cận ánh mặt trời để sinh trưởng. Nhưng nơi Điền Tĩnh đứng qua lại như bị nhiễm khí âm lạnh, giống như trong đó ẩn chứa một loại tà khí… thậm chí là năng lượng trái ngược với quy luật sinh tồn tự nhiên.
Yến Thiếu Ngu rùng mình:
“Có gì đó không ổn ? Là không ổn chỗ nào ?”
Cố Nguyệt Hoài trầm mặc một lát, dường như đang cân nhắc một chuyện gì đó, sau một lúc, cô ngước ánh mắt kiên định nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Chuyện này hiện tại em không thể nói rõ ràng, nhưng hiển nhiên đó chính là "phiền toái" chúng ta đã nghĩ đến. Em có cái ý tưởng.”
Chạng vạng buông xuống, gió thổi nhẹ qua cánh đồng, từng đợt hương lúa còn sót lại trong không khí, sóng sánh nhè nhẹ. Ánh sáng nhàn nhạt quét qua đại đội, khiến cảnh vật như phủ thêm một lớp sương mờ.
Nga
Bên này, sau khi ăn cơm xong tại nhà bí thư chi bộ, Phan Ngọc Lương và Điền Tĩnh ra ngoài đi bộ tiêu thực. Cả hai đều giữ vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng mỗi người đều đang đắm chìm trong những tính toán riêng.
Còn tại nhà họ Cố, không khí lại hoàn toàn trái ngược—đèn đuốc rực rỡ, tiếng cười rộn ràng, khắp sân trên ngõ dưới đều tràn đầy náo nhiệt. Ngày mai là hôn lễ, dẫu không có rước dâu xa hoa, vì điều kiện không cho phép, bên cạnh đó, nhiều thủ tục cầu kỳ cũng đã được giản lược, nhưng nên náo nhiệt thì vẫn cần phải náo nhiệt.
Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần vốn nổi tiếng là chuyên gia bày trò. Vừa ăn xong cơm tối, cả hai đã xung phong nhận nhiệm vụ, lôi kéo đám thanh niên trong nhà ra dựng cổng cưới, treo đèn kết hoa, sắp xếp mâm rượu bánh—bày ra không khí rộn ràng, tưng bừng đúng chất hỷ sự.
Tiếng nhạc, tiếng cười từ sân nhà họ Cố vang xa, khiến không ít xã viên đi ngang cũng phải ngoái đầu lại tặc lưỡi hâm mộ.
“Mệnh Cố Chí Phượng tốt thật đấy! Ngày xưa ai cũng bảo con gái không bằng con trai, giờ nhìn xem, con gái nhà người ta lại là tích trữ lương cho gia đình, lại là xây nhà, khiến Cố gia ngày càng khấm khá. Nay, lại tìm được chàng rể như ý, muốn dáng người có dáng người, muốn của có của. Người ta gọi là lấy được cả người lẫn của, đâu phải ai cũng may thế được?”
“Ờ, thì bởi cô cô gái nhỏ Cố gia có bản lĩnh. Đẹp thôi chưa đủ, mà còn phải giỏi giang nữa. Cái đó người khác muốn học cũng không học được đâu!”
“Phô trương thế này, ngày mai chắc không phải chỉ có bánh ngô khoai đỏ đâu nhỉ. Tôi định mai ghé gửi chút tiền mừng, tranh thủ ăn bữa cơm có thịt. Thời gian này toàn ăn khoai đỏ với cháo loãng, cả người tôi gầy rộc ra rồi…”