Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi

Chương 2215



Yến Thiếu Ngu đứng cạnh cô, sắc mặt cũng hiện lên nét nghi hoặc. Anh khẽ nghiêng đầu:

“Xem ra… họ thật sự định ở lại nơi này.”

Yến Thiếu Ngu không thể không thừa nhận — trên một phương diện nào đó, Điền Tĩnh thật sự có thủ đoạn.

Tính tình của Phan Ngọc Lương ra sao, anh không rõ hoàn toàn, nhưng với hiểu biết của anh về đám phú nhị đại ở đại viện thủ đô, anh có thể kết luận: kiểu người như đám người đó, ngoài mặt hào hoa nhưng bên trong ngạo mạn, ích kỷ, vô trách nhiệm, coi trời bằng vung. Dù cho gặp chuyện lớn cũng chưa chắc đã chịu nhường nhịn người khác, huống hồ là vì một người phụ nữ mà cúi đầu, dọn dẹp nhà cửa?

Phan Ngọc Lương vì một người phụ nữ mà chịu thương chịu khó như vậy quả thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Rõ ràng là… đã động chân tình.

Cố Nguyệt Hoài thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói gì mãi cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng kêu : “Anh cả ! Chị dâu ! Mau trở lại ăn cơm a!”

Yến Thiếu Ngu im lặng giây lát, rồi nhẹ nhàng siết lấy tay cô, ánh mắt dịu đi:

“Về ăn cơm thôi.”

Cố Nguyệt Hoài cũng không phản đối, khẽ ừ một tiếng, mặc cho anh nắm tay , nhấc chân đi theo vào nhà. Dưới chân họ là mặt đất nhuốm ẩm, phủ kín bởi tầng tầng lớp lớp rễ cây đan xen, như một mạng lưới thiên nhiên âm thầm nhưng chặt chẽ. Trong phạm vi bao phủ ấy, dù Điền Tĩnh có mọc cánh bay khỏi hay độn thổ chui sâu ba thước đất, cũng khó mà thoát thân. Đã giăng lưới thì phải thu, đã bày thế thì phải kết. Nếu đối phương chọn ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử ... Cũng tốt, vậy thì cứ ngoan ngoãn mà làm cá chậu chim lồng đi thôi. 

Hai người trở lại nhà, không ai tò mò hỏi han điều gì. Trên bàn cơm đều là âm thanh khẳng định tay nghề của Cố Nguyệt Hoài từ Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần. Một bữa cơm ăn xong, cả khách lẫn chủ đều vừa lòng đẹp ý. Ăn xong, Cố Nguyệt Hoài liền thu thập hai gian phòng, làm cho bọn họ Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần nghỉ ngơi.

Đồ đạc ngoài sân cũng được mang vào hết, bên ngoài chỉ còn lại tiếng cười giòn giã của Yến Thiếu Ly đang lôi kéo Bạch Mân cùng nhau dọn dẹp, bày biện.

Yến Thiếu Ngu lôi kéo Cố Nguyệt Hoài trở về trong phòng, đem cái rương Kỷ Vĩ Cần mang đến giao cho cô.

Cố Nguyệt Hoài nhìn chiếc rương, hơi kinh ngạc, hỏi : “Đây là cái gì?”

“Một ít đồ vật còn lại của Yến gia, giao cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói, anh đem cái rương mở ra, bên trong bày một xấp văn kiện, bao gồm mấy phân khế đất, huân chương, cùng với từng xấp đại đoàn kết được xếp chỉnh chỉnh tề tề.

Một cái rương nhìn bé bé con con như vậy, mà lại có giá trị cực kỳ xa xỉ.

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, trêu chọc anh : “Còn tưởng rằng Yến gia hiện tại nghèo rớt mùng tơi. Không nghĩ tới Yến đại thiếu gia còn có "của để giành" nha.”

Yến Thiếu Ngu bật cười, trầm mặc một lát, lại là nói: “Không phải anh giấu. Là mẹ để lại.”

Nga

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nhất thời trầm mặc. Vừa định lên tiếng an ủi thì anh đã nói tiếp:

“Số tiền này là vốn là để lại cho Thiếu Ương Thiếu Ly Thiếu Đường ăn học. Nếu ... nếu về sau có chuyện gì, ba đứa liền nhờ cậy Cố gia.”

Tiếng “bang” vang lên giòn tan. Cố Nguyệt Hoài không chút do dự đóng mạnh nắp rương, đẩy trả lại trước mặt anh, sắc mặt lạnh lẽo.

“Anh đang nói cái gì thế hả? "Có chuyện gì xảy ra" là có chuyện gì? Còn nữa — đừng quên, em mới mười chín tuổi! Anh có lương tâm không vậy ? Anh trông chờ một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi gánh vác tương lai cả nhà anh mà anh không cảm thấy áy náy sao ? Có chuyện gì tự anh giải quyết. Đừng cùng em nói, em không muốn nghe. ”

Dứt lời, cô quay ngoắt người, chui tọt lên giường, kéo chăn quấn kín từ đầu đến chân, ngửa mặt quay về phía tường, mắt nhắm nghiền, tập trung tinh thần cảm nhận động tĩnh bên Điền gia.

Hừ, cô thừa thời gian cũng không muốn cùng Yến Thiếu Ngu nói mấy lời vô nghĩa, thà quan sát Điền Tĩnh còn hơn !

Huống chi, đời trước, trong suốt thời gian Yến Thiếu Ngu ở tiền tuyến đấu tranh anh dũng, qua bao nhiêu b.o.m rơi đạn lạc vẫn nguyên vẹn trở về, còn hiên ngang quay lại thủ đô, vậy thì đời này cũng sẽ như vậy.

Thêm nữa, đời này, cô làm quân y, nhất định sẽ một tấc cũng không rời đi theo anh, chỉ cần còn một hơi thở, năng lượng chữa khỏi cũng sẽ bảo đảm anh bình an vô sự.

Chuyện như an bài hậu sự, cô thực sự thực sự rất không thích nghe từ miệng anh.

Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài giận dỗi , bao chặt lấy mình quay lưng về phía anh, cười khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt đầy yêu chiều và bất đắc dĩ. Anh khom người đến gần, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh nói sai rồi, sẽ không có chuyện gì, nên nói là em bảo quản giúp anh, rốt cuộc không gian kia của em chính là nên cất chứa tốt nhất, tính bảo mật cao lại tuỳ thời đều có thể dùng đến. Để ở chỗ em anh cảm thấy yên tâm hơn.”

Cố Nguyệt Hoài khóe miệng nhếch lên, xoay người, liếc nhìn anh thật sâu, rồi không nói một lời, chỉ lặng lẽ đưa tay thu chiếc rương vào không gian Tu Di.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com