Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi

Chương 2214



Phan Ngọc Lương chau mày, cau có đá đá mấy cọng cỏ vướng vào chân:

“Tiểu Tĩnh, chỗ này bẩn thỉu thế này, ở làm sao được? Chúng ta nên đến nhà khách thôi.”

Trong giọng hắn không giấu nổi sự khó chịu, đầy vẻ khinh miệt.

Hắn xuất thân phú quý, từ nhỏ liền sống trong nhung lụa, áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, đã bao giờ phải ở tại một cái nơi tồi tàn như thế này?

Điền Tĩnh căn bản không buồn để tâm đến lời Phan Ngọc Lương, ánh mắt cô ta chỉ dán chặt vào Cố Nguyệt Hoài — không chút che giấu mà đối diện trực tiếp, mang theo khiêu khích, ngạo mạn mà hiểm độc, như thể đang nhìn con mồi sắp sa lưới. Trong đáy mắt ẩn hiện tia sắc bén của kẻ làm chủ cuộc chơi, chẳng khác nào con mèo đang kiên nhẫn vờn con chuột trước khi cắn đứt cổ họng nó.

Tay nhẹ nhàng vuốt bụng, môi khẽ nhếch. Tựa như đứa trẻ trong bụng cũng cảm nhận được điều gì đó, khẽ động.

“Con cá ...  cắn câu.”

Phan Ngọc Lương nghe không rõ, liền nghi hoặc quay đầu lại hỏi:

“Tiểu Tĩnh, em nói gì?”

Điền Tĩnh thu liễm thần sắc, ánh mắt dịu lại như nước, môi hơi cong, giọng nhẹ như rót mật:

“Không có gì cả. Em chỉ bảo, dọn qua một chút, đêm nay chúng ta nghỉ lại ở đây.”

“Ở… ở đây?”

Phan Ngọc Lương chau mày, sắc mặt biến đổi rõ ràng.

“Nơi này bụi bặm, nhà cửa lâu ngày không ở, giường chăn không có, gió lại thổi bốn phía… Em xem lại xem, thế này sao ngủ nổi?”

Điền Tĩnh lặng lẽ nhìn hắn, trong đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng hết mức có thể, như thể vừa là nũng nịu, vừa là van nài:

“Ngọc Lương… xe mình có mang theo chăn đệm mà. Em cũng không đòi hỏi gì nhiều. Chỉ là— đây là nhà cũ của em, là nơi em sinh ra lớn lên… Hôm nay về đây, em chỉ muốn ở lại một đêm thôi. Anh ở lại đây với em… được không?”

Một câu "Anh ở lại đây với em… được không?” nhẹ tựa lông hồng, lại như mang theo móc khiến Phan Ngọc Lương sững người. Chiêu này vừa ra, quả nhiên Phan Ngọc Lương không thể chống cự, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt ươn ướt của Điền Tĩnh, trái tim lại mềm nhũn ra, chỉ đành miễn cưỡng gật gật đầu, trong lòng lại bắt đầu hối hận: Nếu biết trước hôm nay khổ như vậy, hắn đã chẳng đi theo.

Đường đường là Phan đại thiếu, từ nhỏ đến lớn có khi nào chịu uất ức đến thế?

Yến Thiếu Ngu vẫn đứng bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, tất nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Điền Tĩnh. Anh nghiêng đầu nói nhỏ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô ta quay trở về, rõ ràng là muốn làm gì đó.”

Cố Nguyệt Hoài lại rất bình tĩnh, cũng không boeir vì bị Điền Tĩnh khiêu khích mà d.a.o động, thản nhiên đáp:

“Điền Tĩnh từ trước đến nay luôn là kẻ có phúc vận che chở, cô ta chưa từng làm gì mà không có mục đích, mà một khi đã xuất thủ thì tất đã có chỗ dựa. Lần này trở lại, nhất định là đã chuẩn bị cách đối phó với em.”

Yến Thiếu Ngu cau mày.

Trước kia, anh không mấy để tâm đến Điền Tĩnh, chỉ cho rằng cô ta là dạng phụ nữ khôn khéo một chút, ỷ vào biết làm nũng khiến người khác mềm lòng mà sống dựa vào những người đàn ông có quyền lại dễ thao túng để trèo lên từng nấc. Nhưng giờ nghĩ kỹ, đối phương không chỉ thông minh mà còn cực kỳ thâm độc, rõ ràng là loại không dễ đối phó.

Anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi:

“Không phải cô ta từng lấy Tống Kim An sao? Sao giờ lại dính lấy Phan Ngọc Lương?”

Trong giọng anh có phần nghi hoặc. Một người phụ nữ có thể dựa vào thủ đoạn mà gả vào Tống gia, sao lại tự dưng vứt bỏ vị trí ấy để lựa chọn Phan gia, vốn dựa vào quan hệ thông gia với Tống gia mới có địa vị như ngày hôm nay.

“Việc đời vốn luôn bất định. Như vận số của Cố gia. Còn về Điền Tĩnh…” 

Nga

Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm Điền Tĩnh nói:

"Em nghi ngờ "Điền Tĩnh" hiện tại không phải là "Điền Tĩnh" của Điền gia. Cô ta thay đổi… thay đổi đến mức khiến em cảm giác như thể thân xác ấy đã bị một thứ gì đó chiếm giữ—không phải người sống, mà là thứ giống như cô hồn dã quỷ, thứ chỉ tồn tại bằng dục vọng và thù hận. Dĩ nhiên, tất cả mới chỉ là suy đoán. Có thể cho đến tận lúc cô ta chết, em vẫn chẳng thể có được đáp án cuối cùng.”

"Có điều, điều đó cũng không quan trọng.”

Nói rồi, cô hạ tay, một luồng năng lượng mảnh như chỉ bạc từ từ lan ra, thấm vào nền đất khô cằn. Sau đó, ...

Chờ đợi.

Chờ đợi Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương lên xe.

Từ tiền tuyến trở về, năng lượng chữa trị của cô cũng càng trở nên mạnh mẽ, lúc này đây vậy mà có thể bao trùm toàn bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử, giống như mạng nhện vô hình, từng chút một khóa chặt không gian, hình thành một thế bao vây lấy kẻ thù.

Một khi lưới đã giăng, kẻ địch dù có lẩn trốn khéo đến đâu cũng khó lòng thoát khỏi. Trong hoàn cảnh này, Điền Tĩnh tuyệt đối không thể rút lui an toàn.

“Cô ta… nhất định phải chết.”

Giọng nói rất khẽ, không hằn học, không bi phẫn, nhưng lạnh đến tận xương.

Thế nhưng, vẻ mặt lạnh lẽo ấy tan đi nhanh chóng , nhường lại cho vẻ ngờ vực. Cố Nguyệt Hoài cau mày , bởi vì Phan Ngọc Lương ... hắn ... Phan đại thiếu gia vậy mà lại thật sự đang quét dọn Điền gia ?!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com