Bên này, Cố Nguyệt Hoài vừa nấu xong cơm trưa, đã thấy Cố Đình Hoài vội vàng đi vào, anh lặng lẽ đưa ánh nhìn ra hiệu cho cô. Cố Nguyệt Hoài lập tức đứng dậy.
“Cơm nước mọi người cứ ăn trước, em ra ngoài có chút việc.” – Giọng cô thản nhiên, không để lộ chút cảm xúc nào.
“Không sao, để tôi ra ngoài xem thử.” – Yến Thiếu Ngu đã đứng dậy theo sau. Ánh mắt anh bình tĩnh, nhưng thần sắc lại hơi căng.
Yến Thiếu Ly bưng canh, quay đầu nhìn lại , cảm thấy thiếu thiếu, sau khi nhận ra thiếu thiếu chính là thiếu anh cả và chị dâu liền lẩm bẩm hỏi: “Đến giờ cơm nước còn có việc gì nha? Một người hai người đều hướng ra bên ngoài chạy, thần thần bí bí.”
Lăng Gia thật ra cũng có thể đoán được đại khái là có chuyện gì,có điều lúc này liền không cần thiết nói, anh ta chủ động chuyển chủ đề:
“Thôi mặc kệ họ, mau ngồi xuống ăn đi. Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi, Lý Nhĩ Tân thật sự được chị dâu cứu sống à?”
……
Cố Nguyệt Hoài vén rèm ra ngoài, liền thấy Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương đang đứng trong sân nhà bên cạnh.
Đã hơn một năm không có người ở, sân Điền gia cỏ dại đã giăng kín, từng viên gạch đã bong tróc, ẩm ướt và phủ rêu, hai người bọn họ muốn ở lại là không có khả năng, Cố Nguyệt Hoài như suy tư gì nhìn chằm chằm nhìn một lát, còn không biết Yến Thiếu Ngu xuất hiện bên cạnh từ khi nào.
Anh nheo mắt nhìn về phía hai người kia, trong mắt thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo, giọng nói trầm trầm khẽ vang bên tai cô:
“Em định làm gì?”
Nga
“Tai nạn xe cộ... là lựa chọn gọn gàng nhất.”
Giọng cô bình tĩnh đến tàn khốc, như thể đang nói về việc gieo trồng hay thu hoạch vụ mùa — đơn giản, chính xác, không có chút thương xót nào, một chút cảm xúc dư thừa cùng không có.
Cô không định ra tay giữa đêm khuya tĩnh lặng. Cô sở hữu năng lượng chữa trị và điều khiển thực vật, trong tay cô, bất cứ cành cây, ngọn cỏ nào cũng có thể trở thành hung khí, sát thương vô hình, chẳng khác gì d.a.o găm giấu trong áo lính. Nếu cô muốn, dù giữa thanh thiên bạch nhật mà ra tay, vẫn có thể ung dung rút lui không để lại dấu vết.
Nhưng — cô không muốn để lộ.
Lặng lẽ sử dụng những năng lực này là một chuyện, còn trực tiếp phơi bày chúng lại là chuyện khác. Trong cái thời đại mà người ta còn tin vào “tư tưởng duy vật biện chứng”, những gì không thể giải thích bằng khoa học thường sẽ bị quy là bàng môn tả đạo, thậm chí dẫn đến sự can thiệp của những cơ quan tuyệt đối không nên dây vào.
Vì thế, cô chọn cách khác.
Giết — trong yên lặng.
Diệt — không cần giương dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hủy — mà không để lại tro tàn.
Cô muốn một cái chết hoàn toàn tự nhiên, không ai nghi ngờ, không một chút liên đới đến bản thân mình. Một cái c.h.ế.t không để lại manh mối, không cần cô phải biện minh.
Mà trong đại đội sản xuất này, nếu hỏi ai có hiềm khích với Điền Tĩnh, thì cái tên Cố Nguyệt Hoài chắc chắn là bị gọi ra đầu tiên. Ai cũng biết mối ân oán giữa hai người, cũng từng chứng kiến những lần va chạm công khai. Chính vì thế, cô càng không được phép sơ suất, càng cần có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, không để bất cứ lời đồn nào có cơ hội bốc lên, rồi lại như khói thuốc âm ỉ gieo nghi ngờ vào lòng người.
Chết trong tai nạn — là cái kết vừa thuyết phục, vừa sạch sẽ.
Một khúc cua gấp. Một đoạn đường trơn trượt. Một tiếng thắng xe rít lên giữa núi rừng tĩnh mịch. Một cú đ.â.m vào vách đá.
Xe hỏng. Người chết.
Kết cục ấy — đẹp đẽ đến mức không chê vào đâu được.
Huống hồ, cô đã nắm chắc thời cơ. Đêm nay, Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương chắc chắn sẽ không ở lại đại đội.
Đó chính là cơ hội của cô !
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không để Điền Tĩnh sống sót rời khỏi đại đội Đại Lao Tử !
Một khi đã trọng sinh trở lại, cô không cho phép bản thân mềm lòng. Không để lòng trắc ẩn lấn át lý trí. Không cho kẻ thù cơ hội lần thứ hai. Mỗi cơ hội là một lần sống, mà sống ... là để chặt đứt mọi hậu họa. Cô không sống lại chỉ để “tha thứ” hay “buông bỏ”. Cô sống lại ... là để hoàn thành những việc chưa từng kịp làm dứt điểm.
Một đời, một cơ hội.
Chỉ cần cơ hội đến tay, cô sẽ không buông.
Giết một lần, là đủ.
Triệt tận gốc, mới yên tâm sống tiếp.
Cô còn rất nhiều việc phải làm.
Cô không có quá nhiều thời gian để chơi với cô ta, càng không muốn chơi với cô ta.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài như tẩm sương lạnh, khóa chặt vào dáng người Điền Tĩnh đang đứng trong sân. Ánh nhìn đó sâu như vực, lạnh như sắt đá, mang theo sự quyết tuyệt không cho bất kỳ ai phản kháng.
Ngay giây đó, như thể có trực giác, Điền Tĩnh đột nhiên quay đầu lại.
Đập vào mắt là ánh nhìn lạnh lẽo của Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt ấy khiến thân thể cô ta khựng lại trong tích tắc. Nhưng rồi, rất nhanh, Điền Tĩnh nở một nụ cười như không có gì, môi đỏ khẽ cong, mang theo một chút khiêu khích. Cô ta không lùi bước, mà như muốn tuyên chiến, một cách âm thầm và độc địa.