Vào trong nhà, Lăng Gia rốt cuộc nhịn không nổi, nghiêng người đến gần Yến Thiếu Ly, nhỏ giọng dò hỏi về chuyện của Hoàng Thịnh. Theo lý mà nói, đứa con trai mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đã chết, Hoàng Bồi An không thể nào im lặng như vậy, ở thủ đô cũng không có chút bọt sóng nào.
Nghĩ tới cái c.h.ế.t bất minh của Hoàng Thịnh, rồi đến việc Phan Ngọc Lương không có việc gì làm mà nghênh ngang mang theo tình nhân quang minh chính đại về quê tìm người thân, còn có cả thái độ của anh ba khi nãy, Lăng Gia thoáng rùng mình, anh ta chợt nhận ra cái đại đội sản xuất nho nhỏ này, e rằng còn có nhiều màn kịch đặc sắc hơn cả sân khấu quyền lực ở thủ đô.
Ở phía sau, Cố Nguyệt Hoài cố tình thả chậm bước chân, tách khỏi mọi người, đi đến gần Cố Đình Hoài đang ngồi trong sân, đến gần một bước, thấp giọng nói: “Anh cả, chuyện của Điền Tĩnh… phiền anh để mắt giúp em. Cô ta có hành động gì bất thường, lập tức nói lại cho em biết.”
Khi anh tới Phong thị, Cố Nguyệt Hoài liền từng đã nói với anh, mục đích chủ yếu em gái muốn anh đích thân tới đó là vì cô cần có người hoàn toàn có thể tin tưởng để đề phòng Điền Tĩnh, nếu cô ta bước chân đến Phong thị một bước, liền phải buông xuống việc trong tay, ưu tiên giám sát động tĩnh của Điền Tĩnh truyền lại cho cô, chỉ là không nghĩ tới , anh ở Phong thị lâu như vậy, còn chưa gặp cô ta lấy một lần, anh tưởng sự việc chỉ là bé lo nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay ... hôm nay cô ta quả thật đã xuất hiện, ngay sau khi em gái trở về!
Cố Nguyệt Hoài dặn dò anh cả xong liền quay người đi vào trong nhà, nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang đứng ở cửa chờ cô, cô đưa cho anh một ánh mắt trấn an, liền bắt đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn, Lăng Gia cùng Kỷ Vĩ Cần cất công từ thật xa gấp rút lên đường chạy tới cho kịp tham gia đám cưới của cô và Thiếu Ngu, cô cũng nên vì bọn họ làm một bữa cơm thịnh soạn tẩy trần.
*
Bên kia, Phan Ngọc Lương vòng tay ôm lấy eo Điền Tĩnh, hai người men theo con đường đất nhỏ dẫn tới khu chăn nuôi. Sắc mặt hắn sa sầm, từng lời nói ra như nén giận, mang theo cả sự bất mãn và trách móc:
“Cái vùng hoang vu chim không thèm đậu, dân thì quê mùa, nói năng cộc cằn, đã dặn em ở lại thủ đô dưỡng thai cho yên ổn, em cứ một hai đòi về, để rồi giờ bị người ta soi mói, xem thường. Tiểu Tĩnh, em sắp đến ngày sinh nở rồi, có cần thiết phải liều lĩnh như vậy không?”
Điền Tĩnh dừng bước, quay đầu lại, đáy mắt xẹt qua một tia băng giá. Cô ta không đáp lời ngay, chỉ chậm rãi nói, từng chữ như dằn xuống từ cổ họng:
“Anh quên rồi sao? Em về đây là để làm gì.”
Một câu nói đơn giản, lại khiến Phan Ngọc Lương cứng đờ trong giây lát. Hắn khẽ mím môi, giọng nhỏ lại, đầy khó xử:
“Anh biết em về để báo thù, nhưng lúc này… em sắp sinh con rồi. Không thể đợi sau khi sinh xong rồi trở lại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nga
Vẻ mặt hắn có phần khó hiểu. Dù quen biết Điền Tĩnh bao lâu nay, Phan Ngọc Lương vẫn luôn cảm thấy tâm tư của người phụ nữ này sâu như đáy giếng cạn, càng nhìn vào càng lạnh. Cánh tay đang ôm eo cô ta theo bản năng siết nhẹ lại, rồi lại buông lơi, như chạm phải mảnh sắt lạnh giữa mùa đông.
buông lơi, như chạm phải mảnh sắt lạnh giữa mùa đông.
Điền Tĩnh nhìn hắn, khóe môi khẽ cong, nhưng trong đôi mắt hẹp dài ánh lên tia sắc bén như lưỡi d.a.o giấu kín trong vỏ lụa. Cô ta đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, chậm rãi nghiêng đầu dựa vào n.g.ự.c Phan Ngọc Lương, hàng mi rũ xuống, che đi toàn bộ cảm xúc thực sự:
“Anh đang trách em sao?”
Giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không nắm bắt nổi ý tứ thật sự. Nhưng chính vẻ dịu dàng ấy lại khiến Phan Ngọc Lương như bị cuốn vào một màn tơ mềm không cách nào gỡ ra được.
Từ trước đến nay, hắn luôn không có sức chống cự với vẻ yếu đuối được ngụy trang kỹ lưỡng của Điền Tĩnh. Thấy Điền Tĩnh tựa vào lòng mình, hắn thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm, giọng cũng dịu lại:
“Anh biết em hận Cố Nguyệt Hoài. Nếu không phải vì cô ta, em cũng không phải chịu khổ đến thế. Nhưng em phải hiểu, mọi chuyện đều cần có trình tự. Có anh ở đây, cô ta đừng mong sống yên ổn!”
Lời hứa của hắn nghe thì vững vàng, nhưng bên trong lại có phần sáo rỗng. Hắn không bao giờ thực sự nắm bắt nổi Điền Tĩnh, chứ đừng nói đến việc hiểu được Cố Nguyệt Hoài không phải là người dễ đối phó.
Điền Tĩnh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt. Cô ta vẫn luôn biết rõ: đàn ông có thể là lá chắn, là công cụ, nhưng tuyệt đối không thể là chỗ dựa. Cô ta chỉ cần đàn ông vì cô ta mà ra tay đối phó với kẻ thù của cô ta, càng không cần hắn phải hiểu hay phải yêu.
Điền Tĩnh khẽ nhếch môi, trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ dịu dàng, có chút tủi thân:
“Thật vậy sao?” – cô ta nhẹ giọng hỏi lại, vẻ mặt pha chút hờn dỗi đầy như ám chỉ – “Nhưng vừa rồi rõ ràng em thấy anh nhìn cô ta đến ngẩn người. Ngọc Lương, anh xưa nay vốn thích mỹ nhân, mà Cố Nguyệt Hoài thì đẹp như vậy… Em sợ anh bị cô ta quyến rũ mất.”
Phan Ngọc lương sửng sốt một chút, lập tức ho khan hai tiếng, hắn không nghĩ tới hắn lúc nãy chỉ thất thần một chút cũng bị Điền Tĩnh phát hiện, lập tức cười nói: “Tiểu Tĩnh em đừng nói đùa, với anh mà nói, chỉ có em là mỹ nhân.”
Nhìn hắn cố cho qua chuyện này, Điền Tĩnh trong lòng cũng rõ ràng mình nói trúng rồi, nhưng đây không phải là lúc bẻ xả với hắn, cô ta chỉ mỉm cười nói : “Chúng ta vẫn là mau đi tìm bí thư chi bộ đi.”
Phan Ngọc lương nhẹ nhàng thở ra, hai người bước nhanh hơn đi tới khu chăn nuôi.