Hứa Xuyên Thanh cứ cách một hai tháng lại đến thăm ta một lần.
Bốn năm rưỡi, mưa gió không ngừng.
Hắn trông thật thà chất phác, làm việc gì cũng chậm rãi từ tốn, cho nên để có được mối làm ăn với những nhà quyền quý trong thành, đã mất ngần ấy năm.
May mắn thay, kết quả của việc từ từ tính toán, là đã đạt được một cách vững chắc.
Các cô nương trong thành mỗi năm đều tham dự quần ác yến*, bước đầu tiên chính là "đấu hoa".
*Quần ác yến: là loại hình yến tiệc ngoài trời mà các cô gái thường xuyên tổ chức vào khoảng thời gian từ năm Khai Nguyên (713-741) đến năm Thiên Bảo (742-756) thời Đường.
Đấu hoa tức là so sánh xem ai đeo hoa tươi quý giá và đẹp hơn, có thơ rằng "Tranh phàn liễu đái thiên thiên thủ, gian sáp hoa chi vạn vạn đầu*", chính là một thịnh cảnh như vậy.
*Đại ý: Ngàn tay tranh nhau níu liễu xanh, Muôn đầu điểm xuyết cành hoa tươi.
Các cửa hàng hoa trong thành cung không đủ cầu, các quý nữ bèn tìm đến những nhà ở vùng núi trồng hoa lạ cỏ hiếm để hỏi mua.
Một số loài hoa quý hiếm rất khó chăm sóc, may mắn thay Hứa Xuyên Thanh lại là người cực kỳ kiên nhẫn.
Hắn có thể chui vào nhà ấm trồng hoa, dù chỉ nhìn những bông hoa cỏ dại kia làm sao theo mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, cũng có thể nhìn cả ngày.
Thế là, dành dụm tiền được mấy năm, hắn liền thuê một cửa hàng nhỏ trong thành, chuyên bán những loài hoa cỏ này.
Ngoài những giống quý hiếm, như tùng bách, hải đường thường dùng ở nhà giàu, hắn cũng có chỗ tìm kiếm ———
Hắn để những người thúc bá huynh đệ trong nhà không kiếm được việc làm, trồng và chăm sóc các loại hoa cỏ cây cối khác nhau, luôn có chỗ cần đến, bán lấy tiền.
Ngày hắn bàn thành công mối làm ăn đầu tiên với cữu cữu ta, cuối cùng hắn cũng đường hoàng đi lại giữa đám đông, trước mặt người thân bạn bè của ta, đến gặp ta:
"Trời hè oi bức, không biết Tần Tam nương dạo này có khỏe không?"
Ta vừa cúi người đáp lễ hắn, vừa liếc thấy bên hông hắn vẫn còn đeo chiếc túi thơm cũ mà ngày xưa ta tặng.
Ta không hiểu sao lại vui vẻ, cười tươi rói đáp lại hắn: "Ta rất khỏe, đa tạ Hứa nhị lang quan tâm."
Có lẽ thấy ta hiếm khi nhiệt tình với nam nhân bên ngoài như vậy, biểu ca Phùng Nhân Phụ rất ngạc nhiên hỏi: "Chàng trai bán hoa này là người quen cũ của Phúc Tuế muội muội sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Biểu tẩu chế nhạo lại: "Nhìn người ta trai tài gái sắc, sợ là người tình cũ rồi ấy chứ."
Ta vốn là đi đưa thuốc cho Tĩnh Kha muội muội, bây giờ đụng phải phu phụ hai người bọn họ, khiến Hứa Xuyên Thanh đặc biệt đến thăm ta khó xử, ta liền thong thả nói: "Đâu phải người tình cũ."
"Là muội bây giờ muốn cùng huynh ấy làm người tình, còn không biết huynh ấy có tình nguyện hay không nữa."
Trong tay hắn đang bưng một chậu hoa thược dược, ta vội vàng hỏi hắn: "Đã muốn tặng ta hoa thược dược, sao không đến mùng ba tháng ba năm sau rồi đưa?"
Mùng ba tháng ba, tiết Thượng Tỵ. Nam nữ tặng nhau hoa thược dược, bày tỏ nỗi niềm yêu mến trong lòng.
Mỗi bước mỗi xa
Từ nhỏ đến lớn, có lẽ hắn chưa từng vì chuyện gì mà gấp đến đỏ mặt như vậy.
Nhưng hắn dường như không muốn ta sốt ruột, đáp lời rất nhanh.
Rất nhanh, nhưng lại lắp bắp: "Vậy mùng, mùng ba tháng ba, Tam nương đợi ta đến tặng hoa thược dược..."
Ta đã quay người, xoay lưng về phía hắn đi về viện của Tĩnh Kha.
Nghe thấy hắn bước nhanh mấy bước về phía ta, lớn tiếng gọi: "Ta sẽ tặng Tam nương cả một vườn hoa thược dược!"
Ta âm thầm cười trộm, mãi đến khi vào phòng Tĩnh Kha, vẫn không nén được khóe miệng.
Hôm nay Tĩnh Kha tinh thần rất tốt, muội ấy lấy sách che mặt, ghẹo ta với nha hoàn Liên Nhi: "Ngươi nói xem, hôm nay biểu tiểu thư sao lại vui vẻ hớn hở như vậy? Chẳng lẽ là vì không mất tiền mà có được cả một vườn hoa thược dược chăng?"
Liên Nhi vừa rót trà cho ta, vừa phụ họa: "Biểu tiểu thư xưa nay vốn là người tính toán chi li, bây giờ có thể không mất tiền mà có được những hoa thược dược này, đương nhiên là vui rồi."
Dù ta xưa nay hoạt bát nói nhiều, gặp phải chuyện nam nữ này, vẫn xấu hổ không muốn nói thêm.
Ta đưa chén thuốc cho Tĩnh Kha, nói: "Mau uống đi, xem có bịt được miệng muội không!"
Tĩnh Kha cười cong cong đôi mắt, uống thuốc xong, cứ quấn lấy đòi ta kể chuyện cũ với chàng trai bán hoa kia.
Chuyện cũ của những người nghèo khổ, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng lúc đó chỉ coi là bình thường, bây giờ nghĩ lại, lại rất ấm lòng...