Người khiến Niên Phong cô nương buông bỏ phú quý mà theo, tên là Thụy Tuyết.
Thụy Tuyết từng là thị vệ bên cạnh Thiếu tướng quân, sau theo Thiếu tướng quân chinh chiến, bị gãy một chân.
Mỗi bước mỗi xa
Sau khi trở về, Thiếu tướng quân thương xót thuộc hạ, liền phân công hắn ta trông coi một cửa hàng ngọc khí trong phủ, việc buôn bán cũng rất phát đạt, đâu đều ra đấy.
Mỗi tháng đều phải báo sổ một lần, cho nên ta thường gặp hắn ta, chỉ là không quen biết.
Thụy Tuyết cũng trẻ tuổi như Niên Phong cô nương, dáng vẻ trắng trẻo thư sinh, mắt rất sáng, cười lên ẩn hiện đôi lúm đồng tiền, nhìn thế nào cũng không giống một người lính.
Ban đầu ta cảm thấy không đáng cho cô nương.
Một thị vệ bình thường như vậy, lại bị gãy chân, không có gia thế, không giàu có, không xứng với Niên Phong cô nương.
Mãi đến sau này có một lần, trời tuyết rơi dày như lông ngỗng, ta thấy hắn một mình ngồi dưới gốc cây ngân hạnh lớn trong viện, giữ một ngọn đèn cũ kỹ, đang đợi Niên Phong cô nương.
Ta đi đưa đồ tết cho Niên Phong cô nương, lúc ra về, trời đã tối đen như mực.
Ta thấy Thụy Tuyết là một người bị gãy chân, đã đợi phải một hai canh giờ, trong lòng thương xót, liền bắt chuyện với hắn ta:
"Thụy quản sự, cô nương bận rồi. Ta đã báo với nàng ấy là ngươi đang đợi ở đây, nàng ấy nói mặc thêm áo khoác rồi sẽ ra ngay."
Thụy Tuyết ngẩng đầu lên cười cảm kích với ta: "Đa tạ Tần cô nương, đêm tuyết đường trơn, cẩn thận dưới chân."
Ta đáp một tiếng, rồi xách đèn lồng đi tiếp.
Ta còn chưa đi xa, đã thấy Niên Phong cô nương chạy vội ra, hiếm khi thấy nàng ấy hoạt bát như vậy.
"Không phải đã bảo hôm nay không cho chàng đến gặp ta rồi sao?"
Lời này của nàng ấy khiến ta vô cùng tò mò. Ta không nhịn được, chậm bước chân lại, ở góc tường nghe trộm một lát.
Chỉ thấy Thụy Tuyết từ dưới chiếc áo choàng dày cộp, lấy ra một gói bánh ngọt và một chiếc hộp gấm tinh xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Niên Phong, đây là bánh ngọt nàng thích ăn nhất, còn có một chiếc trâm nhỏ, mong nàng sẽ thích."
Niên Phong cô nương trách: "Bánh hoa sen của Xuân Hòa Trai phải xếp hàng mấy canh giờ mới mua được, hôm nay tuyết lại rơi lớn như vậy —"
Nàng ấy đưa tay nắm lấy vạt áo choàng trắng của Thụy Tuyết, nói: "Ta biết ngay là ướt hết rồi mà, sao chàng còn không mau vào sưởi ấm đi."
Thụy Tuyết nắm lấy bàn tay nàng ấy định đỡ mình, mở chiếc hộp gấm ra, lấy ra một chiếc trâm vàng vô cùng quý giá.
"Để ta cài chiếc trâm này lên tóc cho nàng trước, được không?"
Tay hắn đã đỏ ửng vì lạnh, hai tay nâng niu chiếc trâm, ngước đầu nhìn Niên Phong.
Niên Phong cuối cùng cũng ngồi xuống, để Thụy Tuyết cài chiếc trâm lên tóc cho mình.
"Không phải lễ tết gì, sao lại tặng đồ quý giá như vậy..." Nàng ấy đỡ Thụy Tuyết vào nhà.
Tiếng người dần nhỏ đi, câu cuối cùng ta nghe được là giọng nói dịu dàng của Thụy Tuyết: "Niên Phong, ta rất thích tuyết lớn hôm nay, đây chính là câu mà từ nhỏ hai ta đã bị người khác trêu chọc: thụy tuyết triệu phong niên'."
*thụy tuyết triệu phong niên: trận tuyết rơi báo hiệu mùa màng bội thu
"Cuối cùng cũng đợi được ngày đoàn tụ, ta rất vui lòng khi được tặng quà cho nàng vào một ngày tuyết rơi như thế này..."
Chiếc trâm vàng đó, sau này thường được Niên Phong cô nương cài ở vị trí dễ thấy nhất trên búi tóc.
Ta cũng đến lúc này mới phát hiện, mấy năm trước khi ta mới gặp nàng ấy, trên người nàng ấy không có nhiều trang sức như bây giờ.
Bây giờ có vàng, có bạc, có ngọc, có trân châu, mọi người chỉ cho rằng đó là do phủ tướng quân ban thưởng, ai có thể ngờ được, là một quản sự cửa hàng nhỏ bé tặng những món đồ quý giá như vậy.
Thụy Tuyết dành dụm tiền bạc, để tâm chuẩn bị cho Niên Phong, chẳng qua là vì thật lòng yêu mến nàng ấy.
Ta không biết hai người bọn họ có quá khứ như thế nào, nhưng bây giờ nhìn cảnh hai người bên nhau, nương tựa nhau, cũng rất tốt.
Giống như... ta và tiểu lang quân bán hoa khẩu thị tâm phi kia — Hứa Xuyên Thanh.