Thuở nhỏ, trong nhà ta nhiều con gái, trưởng tỷ đến tuổi xuất giá, phụ thân liền nhờ ngoại tổ phụ tìm cho trưởng tỷ một mối hôn sự tốt.
Nói là hôn sự tốt, nhưng chẳng hề nhắc đến nhân phẩm tính cách, chỉ cần gia cảnh khá giả.
Tìm tới tìm lui, hễ nghe nói thân phận nông dân nghèo khổ của phụ thân a mẫu thân ta, liền đều bỏ qua.
Chỉ có một công tử bột thứ xuất nhà hương thân, nói muốn gặp mặt trước rồi quyết định.
Gã Vạn công tử mặc áo gấm, được đám sai vặt đỡ xuống xe tiền hô hậu ủng mà quanh đến, chê nhà ta nghèo nát, liền gọi trưởng tỷ ta ra gặp mặt.
Mỗi bước mỗi xa
Trưởng tỷ của ta cũng là người thật thà chỉ biết cắm đầu làm việc, không biết nói lời khéo léo.
Phụ thân sợ Vạn công tử không vừa mắt trưởng tỷ, trước khi ra cửa, dạy tỷ ấy nói lời ngon ngọt, chỉ cần dỗ cho thiếu gia vui là được.
Mẫu thân nghe vậy, không khỏi tức giận, mắng: "Ngày xưa chính ngươi dùng những lời hoa mỹ đó dỗ ta, bây giờ còn dạy đại nha đầu như vậy, chẳng lẽ là ngươi sợ con bé sống tốt sao!"
Phụ thân nghếch cổ lên, hùng hồn cãi: "Dù không tốt, thì đi đến nhà giàu, dỗ cho thiếu gia vui, cũng không c.h.ế.t đói được! Dù sao cũng đỡ hơn ở nhà phí gạo!"
Thế là, trưởng tỷ ra ngoài nói mấy lời hay, mối hôn sự này liền cũng hồ đồ mà định ra.
Nói là hôn sự, Vạn công tử nói với phụ thân ta: "Khuê nữ nhà ông, vốn xét môn hộ là không xứng với nhà ta. Chỉ là ta thấy dáng vẻ nàng ta đoan chính, lời lẽ cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên mới cho nàng ta một cái danh phận thông phòng, nhà ông cũng nên biết đủ đi."
Làm thông phòng, dù sinh con, cũng có thể bị coi như đồ vật mà mua bán.
Cái danh phận như vậy, kỹ nữ và ăn mày mua về cũng có được.
Ta và mấy tỷ muội đều ngồi không yên, khuyên phụ thân chi bằng bỏ qua, hà tất để trưởng tỷ chịu nỗi uất ức như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đặc biệt phụ thân thường thích uống rượu đánh bạc, những việc nặng như cày ruộng, xay bột, phần lớn đều là trưởng tỷ làm, một nha đầu tương đương với mười đứa nhi tử bất tài.
Sao có thể bán rẻ tỷ ấy được.
Nhưng trong mắt phụ thân ta, đừng nói thông phòng, dù là ngoại thất, ông ta cũng nguyện ý để trưởng tỷ theo.
Giống như cữu cữu nguyện ý dẫn ta đi, ông ta cũng trăm ngàn lần bằng lòng.
Chuyển biến của việc này, có liên quan đến Hứa Xuyên Thanh.
Cái gã Vạn công tử lêu lổng kia, trước khi đón trưởng tỷ vào phủ, lại đến thôn bọn ta một chuyến.
Hắn ta đến lúc trời nhá nhem tối, có lẽ đã bỏ tiền ra, nhờ một bà mối trong thôn lừa trưởng tỷ ta ra ngoài.
Nếu không phải Hứa Xuyên Thanh bán hoa về tình cờ đụng phải, trưởng tỷ đã bị cái tên súc sinh kia làm nhơ nhuốc rồi.
Hứa Xuyên Thanh giúp bọn ta đuổi tên khốn nạn kia đi.
Vạn công tử tức giận, lật đổ xe lừa của Hứa Xuyên Thanh, mấy chậu hoa cỏ đều bị đập nát.
Nhưng Hứa Xuyên Thanh tuyệt nhiên không nhắc đến tổn thất của mình, chỉ đưa trưởng tỷ an toàn trở về nhà.
"Phụ thân có biết tên súc sinh đó nói gì không? Hắn nói, con đã định phải gả cho hắn làm thông phòng rồi, hầu hạ hắn sớm một chút thì làm sao!"
Trưởng tỷ khóc suốt một đêm, thái độ kiên quyết: "Phụ thân mà ép con gả cho loại người đó, con thà đ.â.m đầu xuống giếng mà c.h.ế.t cho xong!"
Giữ lại mạng, ít nhất còn có thể làm việc cho gia đình, dù sao cũng hơn c.h.ế.t đi chẳng còn gì.
Lúc đó ta đoán, phụ mẫu sớm đã có ý định như vậy, nên mới mềm lòng.