Người đàn ông mặc đồ rằn ri dẫn đầu – chính là Sa Tuyệt – “phụt” một tiếng bật cười, mắt cong cong lại:
“Người đẹp à, anh chuẩn bị đại chiến một trận với ông chủ Vương, cảnh tượng có thể sẽ rất đẫm máu. Mong em rời đi trước, đừng để đôi mắt xinh đẹp của em bị ô nhiễm bởi m.á.u me.”
Phong Chỉ gật đầu: “Ồ, vậy em đi đây.”
Cô nhét d.a.o nhỏ và cây gậy gắn kim thép vào túi xách, phủi phủi lại bộ đồ có phần lộn xộn, tôi nhã bước ra cửa.
Đám lưu manh: …
Cô ấy cứ vậy mà đi thật sao?
Cô ấy có đi báo cảnh sát không?
A a a, bọn họ không muốn ngồi tù đâu, thật muốn bỏ chạy ngay lập tức…
Bố của Hạo ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Sa Tuyệt:
“Huynh đệ à, làm ăn phát tài là chuyện tốt, cậu muốn gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể cho thì tuyệt đối không keo kiệt.”
Sa Tuyệt khinh miệt cười lạnh:
“Hai bố con các người quả đúng là cùng một giuộc, cứ tưởng tiền là giải quyết được tất cả.”
Bố của Hạo ca giật nhẹ mí mắt: “Cậu quen con trai tôi?”
Sa Tuyệt: “Tất nhiên. Tối hôm qua tôi gặp hắn, hắn cũng nghi ngờ khẩu s.ú.n.g tôi cầm là s.ú.n.g giả như ông bây giờ. Kết quả là tai hắn ăn ngay một phát đạn, rớt mất một miếng thịt.”
Bố của Hạo ca giận dữ: “Là cậu b.ắ.n con tôi thành ra như vậy?”
Sa Tuyệt: “Đúng vậy.”
Bố của Hạo ca trừng mắt nhìn anh: “Tôi và cậu có thù oán gì mà cậu phải hành hạ con tôi như vậy?”
“Vì sao ông lại nghĩ ông và con ông không có kẻ thù, và sẽ không bị trả thù?”
Bố của Hạo ca cứng miệng: “Tôi chỉ là người làm ăn, có cạnh tranh là chuyện bình thường.”
“Cậu không nên biến cạnh tranh thành tư thù cá nhân, đánh cho con tôi tàn phế, lại còn chĩa s.ú.n.g vào tôi…”
Sa Tuyệt mỉm cười lạnh:
“Tôi sẽ để ông c.h.ế.t một cách minh bạch.”
“Vương Diệu Diệu, 52 tuổi, bề ngoài kinh doanh thủy sản, sở hữu hai khách sạn và một quán bar, nhưng thực chất là trùm tổ chức cho vay nặng lãi ngầm lớn nhất ở Đường Thành.”
“Mười năm nay, tổ chức của ông đã tung ra hàng trăm triệu tệ tiền vay nặng lãi, sau đó dùng bạo lực đòi nợ để thu lại lãi suất cao, chỉ riêng lợi nhuận đã kiếm được hàng chục tỷ. Sau đó lại dùng cờ bạc, đầu tư cổ vật và phim ảnh để rửa tiền.”
“Cảnh sát từng nghi ngờ ông, nhưng ông luôn núp sau hậu trường, chưa từng đích thân ra mặt cho vay hay rửa tiền. Mọi chuyện đều do tay chân thân cận lo liệu.”
“Hơn nữa ông còn có mối quan hệ trong nội bộ cảnh sát.”
“Cho nên cảnh sát mãi không có bằng chứng để bắt ông.”
Vương Diệu Diệu kinh hãi: “Cậu… cậu nói bừa…”
Sa Tuyệt cười nhạt: “Tôi đến đây tối nay không phải để tranh luận với ông, cũng không phải để ông nhận tội, mà là để trả thù.”
Vương Diệu Diệu đưa tay sờ vết m.á.u trên cổ, đau đến nghiến răng:
“Cậu muốn làm gì?”
“Giết sạch chúng tôi, cược rằng cảnh sát sẽ không bắt được cậu?”
Sa Tuyệt không trả lời, bước đến gần một tên vệ sĩ mặc vest đen, chĩa s.ú.n.g vào trán hắn.
“Mỗi người các anh có hai lựa chọn.”
“Một là gọi điện đầu thú.”
“Hai là cầm khẩu s.ú.n.g này, b.ắ.n vào người Vương Diệu Diệu, b.ắ.n trúng thì được rời khỏi đây.”
“Các anh chọn điện thoại hay chọn súng?”
Tên vệ sĩ toát mồ hôi lạnh: “C-có lựa chọn thứ ba không?”
Sa Tuyệt: “Có.”
Tên vệ sĩ trong lòng vui mừng: “Lựa chọn thứ ba là gì?”
Sa Tuyệt: “Cứ ngồi đây chờ, chờ đến khi cảnh sát lần ra được chỗ này.”
Nói xong, anh lấy điện thoại, mở một đoạn video.
Là cảnh Phong Chỉ đang gọi điện thoại với Phong Tư Nặc trong lúc livestream.
Vương Diệu Diệu và những người khác nghe xong mồ hôi lạnh túa ra như mưa, trong lòng mắng Phong Chỉ không biết quy tắc giang hồ.
Lúc livestream sao không chuyển điện thoại sang chế độ rung?
Tại sao đang phát trực tiếp lại còn nghe điện thoại?
Còn bật loa ngoài nữa chứ?
Cô ta có chút nào là tác phong chuyên nghiệp không vậy?
Cô ta coi khán giả là cái gì?
Không đúng…
Con điên đó sao lại livestream muộn như vậy?
Có người bình thường nào lại nửa đêm còn ngồi livestream?
A, điên rồi!
Hạt Dẻ Rang Đường
Thật sự là điên rồi…
Bố của Hạo ca tức đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
Nếu ông ta sớm biết đoạn hội thoại giữa Phong Tư Nặc và con điên kia bị nhiều người nghe thấy từ đầu, thì ông gặp cô ta làm cái khỉ gì nữa chứ?
Cảnh sát chắc chắn đã bắt đầu lần theo vị trí của ông ta rồi...
Xong rồi xong rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Toang rồi toang rồi!
Bắt cóc là tội nặng, lại còn đánh nhóc thiếu gia nhà họ Phong đến sưng như đầu heo, chắc phải ngồi tù ít nhất mười năm…
Sa Tuyệt: “Tôi còn có một tin xấu nữa muốn báo cho các người.”
“Các hệ thống camera giám sát trong bán kính 300 mét quanh đây đều đã bị tôi phá hủy.”
“Đám tai mắt mà ông bố trí xung quanh tôi cũng xử lý sạch rồi.”
“Bây giờ các người không có đường cầu cứu.”
“Nếu dám chống cự hay bỏ trốn, tôi có g.i.ế.c sạch các người cũng không có camera hay bất kỳ nhân chứng nào thấy được.”
Mọi người: …
Lạnh quá… lạnh lạnh quá…
Một đêm tháng Chín mà sao lại lạnh thấu xương như vậy…
Tên vệ sĩ mặc vest đen đang bị Sa Tuyệt dí s.ú.n.g vào trán run rẩy nói:
“Tôi… tôi chọn đầu thú…”
Nói đến đây, hắn mới sực nhớ ra:
“Nhưng mà… hình như điện thoại của chúng tôi không gọi được…”
Đúng lúc đó.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Một người lặng lẽ bước vào.
Cảnh tượng này khiến tim đám người suýt nổ tung.
Lẽ nào… cảnh sát đến rồi?
Quay đầu nhìn lại.
Cả đám đồng loạt thở phào.
Thì ra là Phong Chỉ.
Cô ấy đến đây làm gì nữa?
Phong Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, chớp mắt:
“Chú à, điện thoại của tôi vẫn còn bên mấy người, làm ơn trả lại cho tôi nhé.”
Vương Diệu Diệu chỉ muốn nhảy dựng lên mắng người.
Chỉ vì cái điện thoại cũ rích, mà cô ta im lặng lẻn vào khiến ông suýt c.h.ế.t khiếp!
Còn nữa, đây là nơi nào cơ chứ?
Khó khăn lắm cô ta mới thoát được, sao lại quay lại?
Muốn c.h.ế.t à?!
Tuy trong lòng chửi rủa, nhưng miệng ông ta vẫn cố dịu giọng:
“Tôi có thể bảo người mang đến, nhưng điện thoại của tôi lại không gọi được…”
“Là cái này phải không?”
Sa Tuyệt bất ngờ rút từ túi ra một chiếc điện thoại, đưa cho Phong Chỉ:
“Trên đường tới đây anh nhặt được cái này, nhìn là biết không phải của mấy tên cặn bã này nên tiện mang theo.”
Thật ra, anh vừa nhìn đã nhận ra đây là điện thoại của Phong Chỉ.
Dù gì cũng là mẫu điện thoại từ mười năm trước, giờ chả ai dùng nữa.
Nếu anh đoán không nhầm, chiếc điện thoại này chắc là An Như Mộng tặng Phong Chỉ, nên cô mới xem như bảo vật.
Phong Chỉ nhìn thấy điện thoại, dù mặt vẫn không cười nhưng đôi mắt sáng lên, lập tức giật lấy:
“Là của em, cảm ơn anh nhé.”
Sa Tuyệt mỉm cười: “Được phục vụ em là vinh hạnh của anh.”
Phong Chỉ cất điện thoại, liếc nhìn Vương Diệu Diệu:
“Tín hiệu điện thoại ở đây đã được khôi phục rồi, có lẽ các người vẫn còn kịp để nói lời trăn trối với người nhà.”
Vương Diệu Diệu và đám người: …
Hai người các người…
Một người chuyên trách g.i.ế.c người, một người chuyên trách đ.â.m vào tim người khác phải không?
Phong Chỉ nói xong liền rời đi.
Sa Tuyệt nhìn theo bóng cô, trong mắt vẫn còn ý cười.
Rồi anh lại trở về với gương mặt lạnh lùng:
“Tôi cá là cảnh sát nhiều nhất mười mấy phút nữa sẽ tới nơi. Các người không còn thời gian nữa.”
Tên vệ sĩ trước mặt anh nghiến răng:
“Dù chúng tôi có g.i.ế.c ông chủ thì cũng không chạy thoát được…”
Sa Tuyệt xoay nhẹ khẩu s.ú.n.g trong tay:
“Đây là khẩu s.ú.n.g không có thanh âm, cỡ đạn nhỏ, uy lực không lớn. Chỉ cần các người không b.ắ.n trúng chỗ hiểm, Vương Diệu Diệu sẽ không c.h.ế.t ngay, đủ sức sống tới khi cảnh sát đến.”
Vương Diệu Diệu giận dữ trừng mắt nhìn Sa Tuyệt.
Tên đàn ông này là ác quỷ chắc?
Vậy mà dám xúi giục thuộc hạ của ông b.ắ.n vào ông.
Mà trớ trêu là… lời xúi giục này lại thật sự quá hấp dẫn…