Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 52







Gã đàn ông mặc vest đen nghiến răng:



“Nếu tôi b.ắ.n ông chủ một phát, anh thật sự sẽ để tôi rời đi chứ?”



Sa Tuyệt cười khẩy:



“Tôi không phải cảnh sát, tôi không muốn tuyên truyền chính nghĩa, tôi chỉ muốn trút giận lên Vương Diệu Diệu.”



“Còn các người chẳng qua cũng chỉ là đám lao động tay sai độc ác vì tiền mà thôi. Chỉ cần Vương Diệu Diệu ngã xuống, các người chẳng còn là mối đe dọa gì.”



“Huống chi, dù các người có trốn thoát lần này, chắc chắn vẫn sẽ bị cảnh sát truy nã.”



“Đến lúc đó phải sống chui rúc như chuột cống, chưa chắc đã dễ chịu hơn ngồi tù.”



“Tôi việc gì phải mạo hiểm bị bắt để tự tay b.ắ.n ông ta?”



Nói đến đây, anh dang hai tay ra:



“Tất cả chúng tôi đều đeo găng tay, sẽ không để lại dấu vân tay nào trên khẩu s.ú.n.g cả.”



“Cho nên sau khi Vương Diệu Diệu bị bắn, cảnh sát chỉ có thể dựa vào dấu vân tay trên s.ú.n.g để xác định thủ phạm.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Đám vệ sĩ im lặng: …



Tên này rốt cuộc đã làm qua bao nhiêu chuyện như thế này rồi...



Sao kinh nghiệm lại phong phú đáng sợ như vậy?



Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Sa Tuyệt, thầm lẩm bẩm trong lòng:



Tới rồi!



Lại tới rồi!



Lại đến phần yêu thích nhất của anh – “Ác nhân tự tàn sát lẫn nhau”!



Anh thật sự chơi hoài không chán.



Mà nhìn cũng không bao giờ chán.



Chỉ có thể nói đám rác rưởi đó quá xui xẻo… dám chọc phải anh…



Sa Tuyệt liếc nhìn đồng hồ, vỗ khẩu s.ú.n.g lên bàn:



“Thời gian của các người càng lúc càng ít rồi.”



Tên vest đen im lặng, cầm lấy khẩu súng, bước lên vài bước, giơ s.ú.n.g nhắm vào đùi của Vương Diệu Diệu rồi bóp cò.



Vương Diệu Diệu còn chưa kịp phản ứng thì đã ăn ngay một phát đạn vào đùi.



Ông ta đau đến mức gào thét thảm thiết:



“Đồ khốn, mày dám nổ s.ú.n.g với tao!”



“Tao sẽ không tha cho mày!”



“Tao sẽ g.i.ế.c cả nhà mày…”



Tên vệ sĩ không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Sa Tuyệt:



“Tôi có thể đi chưa?”



Sa Tuyệt: “Được.”



Tên đó đặt s.ú.n.g lên bàn, sải bước ra khỏi cửa, không ai ngăn cản.



Cuộc sống trốn chui trốn lủi có thể không dễ chịu hơn ngồi tù.



Nhưng một khi đã vào tù thì hết sạch tự do.



So ra, hắn vẫn muốn cược một ván.



Cược rằng mình có thể trốn thoát, cảnh sát không bắt được hắn.



Không ngoài dự đoán.



Những tên vệ sĩ khác cũng nghĩ như vậy.



Sau khi hắn mở đầu, từng người một tiến lên, cầm lấy súng, nhắm vào Vương Diệu Diệu và bóp cò.



Bác sĩ bị đánh thức và hai tên vệ sĩ bị Phong Chỉ đập đầu cũng lồm cồm bò dậy, run rẩy tham gia vào hàng ngũ khai hỏa.



Chỉ là, trước khi mọi người nổ súng, bác sĩ lên tiếng:



“Ông ta nhất định sẽ khai ra chúng ta.”



“Nếu không muốn bị bắt, tốt nhất là khiến ông ta không thể nói, cũng không thể viết tên chúng ta ra.”



Mọi người lập tức hiểu ý.



Thế là, Vương Diệu Diệu đầu tiên bị b.ắ.n vào đùi, sau đó hai bàn tay đều trúng đạn, rồi đến hai lòng bàn chân, sau đó là hai bên vai.



Cuối cùng, bác sĩ là người b.ắ.n phát cuối.



Hắn kéo lưỡi của Vương Diệu Diệu ra, rồi dí s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào đó.



Thế là, lưỡi, hai tay, hai chân của Vương Diệu Diệu đều bị phế hoàn toàn.



Không nói được, cũng không viết ra được.



Sa Tuyệt cầm khẩu súng, vỗ nhẹ vào mặt Vương Diệu Diệu lúc này đã gần hấp hối, lắc đầu:



“Lúc làm chuyện xấu, ông có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”



“Nếu chưa từng nghĩ tới, thì hãy dành phần đời còn lại mà nghĩ dần đi, từ từ chịu đựng nỗi đau này đi.”



“Tất nhiên, không có ông chống lưng, kết cục của Vương Thiên Hạo chắc chắn cũng sẽ rất thảm.”



Nói xong, hắn ném khẩu s.ú.n.g xuống đất, dẫn theo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc rời đi.



Khi đến cửa, hắn dừng chân, ngoái đầu lại, nở một nụ cười hiểm độc:



“Suýt quên không nhắc, ngoài khẩu s.ú.n.g đó ra, hai khẩu còn lại đều là s.ú.n.g giả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Xem mấy người sợ đến mức nào kìa.”



Toàn thân đẫm máu, không bò dậy nổi cũng không nói được lời nào, Vương Diệu Diệu há cái miệng đầy máu, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn, căm phẫn và tuyệt vọng: “Ư…”







Tại bệnh viện.



Phong Tước đã trả lời xong phần thẩm vấn của cảnh sát, đang ngây ngô cười nhìn ảnh của Phong Chỉ trên điện thoại.



Phong Hầu dùng ngón tay chọt lên trán cậu ta:

“Còn cười nữa hả!”



“Bị đánh đến mức suýt mất mạng, vậy mà còn cười nổi!”



“Ha ha ha…” Phong Tước hai tay ôm mặt, vẻ mặt mộng mơ:



“Em cứ tưởng Tiểu Chỉ rất ghét em, em bị bọn xấu bắt đi, chắc chắn Tiểu Chỉ sẽ không quan tâm sống c.h.ế.t của em.”



“Không ngờ đâu, Tiểu Chỉ lại đến cứu em nhanh như vậy…”



“Hu hu hu hu, tuy ngoài miệng Tiểu Chỉ không nói, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn quan tâm em lắm, không ngại nguy hiểm để cứu em nữa chứ…”



Phong Hầu chua lè nói:



“Em ấy chỉ là người tốt thôi, chẳng phải vì quan tâm em đâu.”



“Điện thoại em ấy đến giờ vẫn tắt máy, rõ ràng không muốn nhận cuộc gọi của em.”



“Chứng tỏ em ấy căn bản chẳng muốn nói chuyện với em.”



Khóe môi đang cong lên của Phong Tước lập tức sụp xuống, gương mặt tuấn tú như sắp bật khóc:

“Em bị bắt cóc, bị đánh thành đầu heo, suýt nữa không về được nữa rồi.”



“Anh còn nói mấy lời như vậy, không thể để em mơ một chút cũng không được sao…”



Phong Hầu trong lòng có hơi áy náy, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn:



“Chẳng phải do em tự tìm đến à?”



“Bọn bắt cóc bảo em đến một mình là em thật sự đến một mình sao?”



“Em không biết nói cho bọn anh một tiếng để cùng nhau tính à?”



“Lẽ nào trong mắt em, bọn anh nhất định không đấu lại được thằng khốn đó à?”



Phong Tước liếc trái liếc phải:



“Cái đó… cái đó… vì tình huống gấp quá, em chưa kịp nghĩ nhiều mà…”



Phong Hầu lại chọt trán Phong Tước:



“Lần này coi như em gặp may, sau này đừng có hấp tấp nữa.”



“Em mà hấp tấp kiểu này, sẽ liên lụy đến Tiểu Chỉ đấy.”



Phong Tước ôm đầu:



“Biết rồi biết rồi… sau này em không dám nữa…”



Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Phong Cương bước vào từ bên ngoài.



“Cảnh sát xác nhận rồi, Tiểu Chỉ không sao, đã về lại khách sạn cũ em ấy ở.”



“Em không nói gì bất lợi cho Tiểu Chỉ đấy chứ?”



“Không có.” Phong Tước lắc đầu, “Em nói đúng như lời anh dặn với cảnh sát, sau khi Tiểu Chỉ đến, đổi mạng mình lấy em.”



“Lúc đó em bị đánh đến mức không làm được gì, bị bọn chúng kéo đi.”



“Những chuyện xảy ra sau đó, em hoàn toàn không biết.”



Tuy Tiểu Chỉ đến để cứu người, nhưng thân thủ cô quá giỏi, còn dùng d.a.o kề cổ bọn xấu. Nhỡ đâu khiến tên nào đó tàn phế hay c.h.ế.t thì có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự.



Cho nên anh cả dặn cậu phải giả vờ ngốc, không được đề cập đến chuyện Tiểu Chỉ biết đánh nhau hay làm bị thương người khác, để khỏi gây thêm phiền phức cho cô ấy.



“Coi như em lập công chuộc tội.”



Phong Cương ngồi xuống mép giường, đưa ra mấy tấm ảnh:



“Anh đi cùng cảnh sát đến hiện trường, chụp được vài tấm.”



Phong Tước và Phong Hầu cùng thò đầu nhìn.

Phong Tước “xì” một tiếng, sợ đến mức quay mặt đi, không dám nhìn.



Phong Hầu cũng nhíu mày, mặt đầy khó chịu:

“Đây là tên bắt cóc à?”



“Lai lịch thế nào?”



Phong Cương:



“Là bố của tên cặn bã ‘Hạo ca’, tên là Vương Diệu Diệu, chắc là dân giang hồ.”



“Cái đồ rác rưởi đó!” Phong Hầu nghiến răng, “Nếu không phải cảnh sát đã bắt hắn rồi, tôi nhất định cho người đập gãy hai chân ông ta.”



“Giờ ông ta bị thương nặng như vậy rồi, xem như phế.” Phong Cương nói.



“Dù có phải do Tiểu Chỉ ra tay hay không, chúng ta cũng không cần lo nữa.”



“Bây giờ điều quan trọng nhất là phải tìm ra Phong Tư Nặc.”



Anh nở nụ cười lạnh băng:

“Chuyện của Hạo ca, chuyện của Vương Diệu Diệu, đều không thể tách rời Phong Tư Nặc.”



“Nhà mình nuôi cô ta bao nhiêu năm, cô ta lại lấy oán trả ơn, hết lần này tới lần khác hại Tiểu Chỉ.”



“TAnhôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.”



“Nói hay lắm.” Phong Hầu lập tức cầm điện thoại lên,



“Em sẽ lên Weibo và Douyin ngay bây giờ, kêu gọi fan và cư dân mạng cùng truy tìm Phong Tư Nặc.”



“Không tin là cô ta có thể mọc cánh mà bay lên trời trốn được!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com