Nụ cười trên môi An Như Mộng vừa xuất hiện liền đông cứng lại trong khoảnh khắc ánh mắt Vương Thành thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn.
Nhưng sự hoảng loạn ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt rồi biến mất.
Ông ta lại nở một nụ cười dịu dàng, đặt hành lý xuống, tiến lên định ôm vợ mình.
An Như Mộng lùi lại vài bước, siết chặt lấy cơ thể mình:
“Trả lời em. Rốt cuộc anh có từng lừa dối em không?”
Hai tay đang dang ra của Vương Thành khựng lại giữa không trung, một lúc sau mới nói:
“Em hỏi về chuyện gì?”
“Tất cả!” Ánh mắt An Như Mộng không rời khỏi ông ta “Rốt cuộc em là Hà Tiểu Niệm hay là An Như Mộng?”
“Còn anh là Vương Cẩn Nhiên hay Vương Thành?”
“Anh có thật sự đã ly hôn chưa?”
“Anh có từng âm thầm ngăn cản em tìm lại thân phận thật của mình không?”
Vương Thành lặng lẽ nhìn bà, không trả lời mà chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Niệm, có phải có ai đã nói gì với em không?”
An Như Mộng bật cười nhạt, ánh mắt sắc bén:
“Anh hỏi vậy là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?”
Vương Thành nhíu mày nhẹ:
“Tiểu Niệm, chúng ta quen nhau 10 năm, kết hôn 6 năm, có với nhau hai đứa con đáng yêu. Cuộc sống 10 năm qua là thật.”
“Em nên tin vào mười năm chân thực ấy, chứ đừng tin vào những gì người khác nói, những ký ức mà em hoàn toàn không nhớ nổi, không biết đúng sai ra sao…”
“Em đã khôi phục ký ức rồi!” An Như Mộng cắt lời ông ta, giọng lạnh lùng.
“Em nhớ lại tất cả rồi!”
“Vậy tại sao… anh lại lừa em?”
“Năm đó em tỉnh lại sau cơn hôn mê, hoàn toàn không nhớ gì, rất hoang mang. Em đã nói với anh, anh có thể không nói gì cả, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không được lừa dối em chỉ vì em mất trí nhớ!”
“Nếu anh lừa em… cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ!”
“Chính anh cũng từng hứa với em, mỗi một lời anh nói đều là thật lòng!”
Ánh mắt Vương Thành ánh lên vẻ kinh ngạc:
“Em… em nhớ lại từ khi nào?”
“Trên đường từ sân bay về.” An Như Mộng thản nhiên nói.
“Xe chúng ta va quẹt với một chiếc xe khác, không nghiêm trọng, nhưng đầu em đập vào cửa kính, có chút đau.”
“Cứ như vậy, em mơ hồ nhớ lại vụ tai nạn xe mười năm trước, nhớ lại lý do em đến Ngân Thành, rồi dần nhớ ra quá khứ của em, nhớ con em…”
Nói đến đây, đôi mắt bà đỏ hoe, ánh lệ long lanh nơi khóe mắt.
“Tròn mười năm… em đã lỡ mất mười năm bên con gái mình…”
Thực ra, An Như Mộng vẫn chưa nhớ ra điều gì cả.
Bà chỉ đang thử thăm dò Vương Thành mà thôi.
Nhưng những giọt nước mắt của bà… là thật.
Và chính những giọt nước mắt ấy đã đánh lừa được Vương Thành, người đàn ông từng trải, tinh anh, nhạy bén này.
Sau vài giây trầm mặc, Vương Thành tháo kính xuống, dùng tay ấn chặt huyệt thái dương:
“Tiểu Niệm, đúng là anh có nói dối. Nhưng tình cảm của anh dành cho em… là thật.”
“Chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy, em hẳn có thể cảm nhận được…”
“Em đã nói rồi, đừng có lừa em!” An Như Mộng lại cắt ngang, giọng và sắc mặt đều trở nên sắc lạnh hơn.
“Em không muốn nghe anh biện minh!”
“Em chỉ muốn anh rõ ràng nói cho em biết, rốt cuộc anh đã lừa em những gì, và vì sao phải lừa em?”
Vương Thành nhìn chằm chằm vào bà.
Hai ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt An Như Mộng không có một chút d.a.o động hay né tránh nào.
“Chính vì tính cách của em như vậy… nên anh mới không dám nói ra sự thật…” Vương Thành chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo vị đắng chát sâu sắc.
“Trước khi quen em, anh đã kết hôn. Có một trai một gái. Và… chưa từng ly hôn. Bây giờ cũng vậy.”
Dù câu trả lời này nằm trong dự đoán…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng An Như Mộng vẫn như thể bị một chiếc búa tạ đập mạnh vào đầu, tai ù đi, mắt tối sầm, thân hình lảo đảo lùi lại, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Tiểu Niệm, em không sao chứ?” Vương Thành vội lao tới đỡ bà, lo lắng nói.
“Anh lập tức gọi bác sĩ gia đình…”
“Đừng chạm vào em!” An Như Mộng gạt phăng tay ông ta ra, hai tay bám lấy ghế, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng do tức giận và đau đớn gây nên, khàn giọng nói:
“Anh… anh khiến em trở thành tiểu tam, trở thành loại người phá hoại gia đình người khác, chẳng biết liêm sỉ gì cả…”
“Em ghét nhất là tiểu tam…”
“Vậy mà anh lại biến em thành kiểu người mà em căm ghét nhất…”
“Không phải vậy! Không phải vậy đâu!” Vương Thành muốn đỡ bà nhưng lại không dám, hai tay không biết nên để vào đâu, đành lơ lửng trong không khí.
“Em không phải tiểu tam, em cũng không hề phá hoại gia đình anh!”
Ông ta cười khổ:
“Anh sinh ra trong một gia đình như vậy, từ nhỏ có đủ mọi thứ, cả đời không cần phải vất vả, chỉ cần nằm đó cũng có thể sống trong nhung lụa.”
“Nhưng… trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.”
“Với những người như anh, cái giá nhỏ nhất phải trả… chính là không thể tự quyết chuyện hôn nhân.”
Gương mặt Vương Thành phủ một tầng bi thương, “Từ khi còn nhỏ, gia đình anh đã sớm sắp đặt sẵn đối tượng liên hôn cho anh.”
“Bên kia cũng vậy.”
“Khi bọn anh học cấp hai, hai bên gia đình đã sắp xếp cho làm quen, cùng ăn cơm, làm bài tập, chơi trò chơi, để hiểu nhau hơn, từ đó bồi đắp tình cảm.”
“Sau khi lên đại học, cha mẹ hai bên càng tăng tần suất gặp mặt, hẹn hò.”
“Nhưng đáng tiếc… bọn anh không có cảm xúc.”
“Cô ấy không phải mẫu người anh thích, anh cũng không phải mẫu người cô ấy yêu.”
“Nhưng cả hai đều không thể phản kháng sự sắp đặt của gia đình.”
Ông ta nhìn An Như Mộng, nói:
“Em sẽ không thể hiểu được cảm giác đó, mà em cũng không cần phải hiểu.”
“Để bù đắp, hai bên gia đình ngầm cho phép bọn anh có người bên ngoài.”
“Chỉ duy nhất một điều, không được ly hôn, và không được đưa con riêng về nhà.”
“Đây không chỉ là quy tắc sắt của hai nhà, mà còn là quy tắc ngầm trong cái giới này.”
Ông ta hít sâu một hơi:
“Những thiếu gia tiểu thư của gia tộc hào môn, vì tình yêu mà đoạn tuyệt với gia đình, cùng người yêu chạy trốn, sống một cuộc đời giản dị, nghèo khó nhưng hạnh phúc mỹ mãn."
“Chuyện đó… chỉ tồn tại trong tiểu thuyết phi thực tế.”
“Thực tế tàn nhẫn hơn nhiều, những thiếu gia, tiểu thư làm như vậy, chưa từng có ai có kết cục tốt.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Câu chuyện của Anna Karenina… mãi mãi không lỗi thời.”
Hai tay ông ta đang lơ lửng trong không trung khẽ động đậy, như muốn ôm lấy vợ.
Nhưng đáp lại là bờ vai vợ co rụt lại, lùi về sau một bước nữa.
“Anh và cô ấy đều muốn ly hôn, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân như ác mộng này.”
Ông ta chống hai tay lên trán, giọng nói mang theo sự đè nén cùng đau đớn:
“Nhưng… không thể.”
“Gia đình như bọn anh, chỉ có thể góa bụa, không có ly hôn.”
“Sau khi sinh con trai, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, từ đó mỗi người một nơi, mạnh ai nấy sống.”
“Cô ấy sống và tư duy theo lối phương Tây, trong khi ba mẹ anh lại bảo thủ, truyền thống, cổ hủ, hai bên như nước với lửa, chẳng thể chung sống hòa bình.”
“Ngay cả con của anh cũng không chịu nổi không khí trong nhà anh, cuối cùng đã theo mẹ chúng ra nước ngoài.”
“Anh buông thả bản thân, chìm trong rượu chè, ánh đèn màu, chỉ mong có thể lấp đầy nỗi giày vò do cuộc hôn nhân này gây ra.”
“Cho đến khi anh gặp được em.”
Vương Thành nhìn An Như Mộng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng và yêu thương:
“Khi đó, trời chạng vạng, mưa rơi lất phất, em đột nhiên lao ra từ bên cạnh, đuổi theo tên côn đồ cướp mất hành lý và túi xách của em.”
“Ánh đèn xe chiếu lên người em.”
“Em khựng lại, quay đầu lại nhìn…”
“Anh không thể nào hình dung nổi lúc đó em đẹp đến nhường nào, vẻ đẹp mang theo nét tái nhợt, yếu đuối, bất lực… nhưng lại ẩn chứa sự kiên cường và bất khuất có thể xuyên thấu màn đêm.”
“Anh… đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Thậm chí còn nghe thấy linh hồn mình đang run rẩy…”