Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 137







Lời nói của An Như Mộng khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.



Trước đó, điều khiến họ lo lắng nhất chính là việc bà đã sống cùng Vương Thành nhiều năm và có với ông ta hai đứa con. Họ sợ rằng sau khi biết được sự thật, bà sẽ không nỡ rời xa Vương Thành, lại còn dây dưa không dứt với nhà họ Vương.



Nhưng bây giờ xem ra, An Như Mộng chỉ là mất trí nhớ, chứ không mất đi bản thân mình.



“Tiểu Tuyệt, Tiểu Chỉ, cho tôi vài ngày.” Giọng An Như Mộng rất bình tĩnh, cũng rất kiên định. “Tôi muốn đợi chồng tôi về rồi nói rõ mọi chuyện với anh ấy.”



“Còn quyền nuôi con, tôi nhất định cũng phải giành lấy!”



“Hiện tại tôi vẫn là Hà Tiểu Niệm. Chỉ khi xử lý xong mọi chuyện liên quan đến nhà họ Vương và khôi phục thân phận, tôi mới có thể gặp lại Tiểu Chỉ và các con của tôi.”



“Trước lúc đó, phiền hai đứa chăm sóc hai đứa nhỏ giúp tôi một thời gian.”



Không hổ là mẹ của Tiểu Phong Chỉ…



Mọi người thầm nghĩ trong lòng.



Bề ngoài thì dịu dàng, nhưng lúc quan trọng thì rất đáng tin cậy!



Sa Tuyệt liếc nhìn Phong Chỉ, đáp một tiếng: “Được.”



“Nhưng mà, dì An, nhà họ Vương không phải gia đình bình thường. Một khi dì vạch mặt với Vương Thành, có thể sẽ gặp nguy hiểm, mong dì nhất định phải cẩn thận.”



“Còn máy nghe lén, xin dì nhất định phải mang theo bên người, chúng cháu sẽ luôn ở gần để hỗ trợ dì.”



“Cảm ơn.” Giọng An Như Mộng lại trở nên dịu dàng, “Tuy tôi không còn ký ức trước kia, nhưng cháu… thực sự rất xuất sắc.”



“Dì rất vui…”



“Thật sự rất vui…”



Giọng nói của An Như Mộng nghẹn ngào.



“Mẹ ơi…” Phong Chỉ vừa định nói gì đó.



Giọng An Như Mộng vang lên: “Xin lỗi, Cẩn Nhiên gọi điện rồi, mẹ phải cúp máy trước…”



Điện thoại trở nên im lặng.



Sa Tuyệt bỏ tay che miệng Phong Chỉ ra.



Phong Chỉ phồng má một lúc, rồi bất ngờ cất cao giọng hát:



“Trên đời chỉ có mẹ là tốt, có mẹ thì con như bảo vật, rời khỏi vòng tay mẹ, hạnh phúc chẳng còn đâu…”



Tiểu Bạch bịt tai: “Hát dở muốn chết…”



Phong Cương lườm cậu một cái, giẫm lên chân cậu một cái thật mạnh.



Tiểu Bạch nhăn mặt, không dám phản kháng, chỉ dám trừng mắt đáp lại.



Sa Tuyệt biết Phong Chỉ vì không gặp được mẹ nên nghẹn đến khó chịu, liền nói với cô:



“Tiểu Chỉ, với tính cách của mẹ em, chắc chắn sẽ thương lượng với nhà họ Vương. Nhưng dì ấy chắc chắn sẽ không đấu lại họ, chúng ta rồi sẽ phải giao chiến với nhà họ Vương.”



Phong Chỉ lập tức ngừng hát, nắm chặt tay, trong mắt bừng bừng chiến ý:



“Được! Đánh đổ nhà họ Vương! Đánh bại kẻ xấu! Cứu mẹ! Mẹ ơi mẹ ơi, con muốn gặp mẹ!”



Mọi người: …



Cảm giác như nếu không gặp được mẹ, cô nhóc này sắp bùng nổ rồi…



Sa Tuyệt mỉm cười, hỏi cô:



“Tiểu Chỉ, anh hỏi em, với em thì điều gì quan trọng hơn, đánh đổ nhà họ Vương hay đoàn tụ với mẹ?”



Phong Chỉ không chút do dự vung nắm tay:

“Mẹ quan trọng hơn!”



“Em chỉ muốn ở bên mẹ, nhà họ Vương không liên quan gì đến em hết.”



“Nếu muốn đánh đổ nhà họ Vương mới được ở bên mẹ, vậy thì em sẽ đánh đổ họ!”



Hạt Dẻ Rang Đường

Nói xong, Phong Chỉ lại biến thành máy phát lặp đi lặp lại:



“Đánh đổ nhà họ Vương! Đánh đổ nhà họ Vương! Đánh đổ nhà họ Vương…”



Tiểu Bạch vừa ăn gà rán vừa ngạc nhiên nói:

“Khi một kẻ điên phát điên thì sẽ như thế này à?”



Không ai để ý đến cậu.



Sau khi Phong Chỉ niệm hơn mấy chục lần, cảm xúc dường như dịu lại đôi chút, không hô khẩu hiệu nữa, mà nghiêm túc bổ sung:



“Em không thích đánh nhau, thật sự không thích đánh nhau đâu.”



Sa Tuyệt xoa đầu cô:



“Nếu chúng ta đối đầu trực diện với nhà họ Vương, kết quả tốt nhất cũng chỉ là cả hai cùng tổn hại. Nhưng anh nghĩ đó không phải là điều em mong muốn.”



“Cho nên, chúng ta phải khiến nhà họ Vương thả mẹ em và hai đứa con của dì ấy ra mà không tổn thất gì.”



Phong Chỉ chớp mắt:



“Anh có cách à?”



Sa Tuyệt nói:



“Với một thế lực như nhà họ Vương, đứng trên đỉnh tháp quyền lực, muốn đánh bại họ chỉ có ba cách.”



“Thứ nhất, đứng sai phe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Nhưng đáng tiếc, họ có được địa vị ngày hôm nay, quan trọng nhất là vì họ đã đứng đúng phe.”



Phong Chỉ và Tiểu Bạch thật ra vẫn chưa hiểu rõ ý đó là gì…



Nhưng họ không hỏi vì sao.



Phong Cương đương nhiên hiểu được hàm ý của câu nói ấy, nên cũng im lặng.



Sa Tuyệt nói: “Cách thứ hai, vi phạm thiên điều.”



Tiểu Bạch vừa gặm bánh hamburger vừa tò mò hỏi: “Thiên điều là gì vậy?”



Sa Tuyệt đáp: “Ví dụ như phản quốc, bán nước, buôn lậu hàng cấm các loại.”



“Nhưng rất tiếc, tuy bọn họ có nhiều việc mờ ám, nhưng vẫn chưa chạm đến thiên điều.”



Tiểu Bạch: “Anh, mau nói cách thứ ba là gì đi?”



Sa Tuyệt phun ra hai chữ: “Dân phẫn!”



“Chỉ cần khơi dậy được sự phẫn nộ của quần chúng đủ lớn, họ sẽ không thể muốn làm gì thì làm, buộc phải nhượng bộ trước dư luận và ý chí nhân dân.”



Phong Cương: “Anh có thể nói ngắn gọn súc tích chút không? Cứ vòng vo mãi.”



Sa Tuyệt lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Tôi đâu có nói cho cậu nghe.”



Phong Cương nghẹn họng, nghiến răng không lên tiếng nữa.



Sa Tuyệt ghé sát tai Phong Chỉ, nói nhỏ mấy câu.



“Ồ ồ ồ~~~”



Phong Chỉ nắm chặt tay, đôi mắt như phát sáng, nhìn anh với ánh mắt gần như sùng bái: “Cách này hay quá! Tuyệt vời luôn! Em thích lắm!”



“Thầy Sa thật lợi hại, xin hãy nhận lấy sự quỳ lạy ngưỡng mộ từ em!”



Sa Tuyệt mỉm cười: “Cảm ơn lời khen.”



“Nhưng… em có thể gọi anh là anh Tuyệt không?”



“Không.” Phong Chỉ tỏ ra cực kỳ ghét bỏ, “Em đã có ba ông anh ngốc nghếch rồi, không muốn có thêm một người nữa đâu.”



Phong Cương: …



Chỉ cần được ở bên Tiểu Chỉ, cho dù cô em gái này xem anh như không khí cũng chẳng sao.



Nói mới nhớ…



Không biết Sa Tuyệt đã nói gì với Tiểu Chỉ mà khiến cô em gái này sùng bái đến vậy?



Thật muốn hỏi…



Nhưng anh không dám.



Lúc này.



Tận bên kia đại dương, Vương Thành bỗng thấy mí mắt giật liên hồi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.



Dù lúc này tại Đế Đô đã là nửa đêm…



Ông ta vẫn không nhịn được mà gọi cho vợ.



Gọi không được.



Lúc này ông ta mới nhớ ra là điện thoại của vợ đã bị ông ta làm hỏng.



Vì thế ông ta gọi cho người giúp việc trong nhà.



Người giúp việc nói: “Phu nhân đang ở nhà, đã đi ngủ rồi ạ.”



“Hai tiểu thiếu gia tối nay ngủ bên ông bà.”



Ông ta vừa nghe đã thấy không ổn, nếu không có chuyện gì đặc biệt, Tiểu Niệm sẽ không để hai đứa nhỏ qua đêm ở nhà ông bà.



Vương Thành lại gọi sang nhà bố mẹ ông ta.



Người giúp việc ở đó nói hai tiểu thiếu gia tối nay không ở đây, còn nói bên đó có cho xe đến trường mẫu giáo đón, nhưng hai cậu bé đã được người của phu nhân đón đi trước rồi.



Càng nghe càng thấy kỳ lạ.



Tiểu Niệm rời sân bay sớm như vậy, sao lại không có thời gian đi trường mẫu giáo đón Đông Đông và Bắc Bắc?



Tuy trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng ông ta không để lộ ra ngoài, cũng không hỏi thêm gì.



Chỉ dặn thư ký: “Đặt ngay chuyến bay sớm nhất về Đế Đô, tôi có việc gấp cần quay lại ngay.”



Thư ký nói: “Nhưng tối nay là tiệc sinh nhật 18 tuổi của đại thiếu gia mà…”



Ông ta nói: “Tôi sẽ đi gặp David ngay bây giờ, mời nó ăn một bữa, chúc mừng sinh nhật, tặng quà tận tay, như vậy cũng xem như đã mừng sinh nhật rồi.”



Thế là…



Giữa đêm ở nước Mỹ xinh đẹp, ông ta lên đường trở về Đế Đô.



Khi về đến nơi, cũng vẫn là ban đêm.



Giống như cuộc đời ông ta… từ nay về sau, không còn ánh sáng ban ngày nữa.



Khi ông ta về đến nhà.



An Như Mộng dường như đã có linh cảm, vẫn chưa đi ngủ. Thấy ông ta bước vào cửa, bà chỉ bình tĩnh hỏi:



“Anh về đúng lúc lắm, em vẫn luôn chờ để hỏi anh, quen biết mười năm, rốt cuộc… anh có từng lừa dối em không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com