Nhưng ánh mắt của An Như Mộng vẫn bình tĩnh, sắc mặt nghiêm nghị, không hề d.a.o động.
Vương Thành: “Vì phanh xe không kịp, em bị xe tông trúng, lăn xuống triền dốc ven đường, mặt đập vào tảng đá, hôn mê bất tỉnh.”
“Anh đã đưa em đi điều trị, em hôn mê suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại thì chẳng nhớ gì cả.”
“Lúc đó, anh nhận ra đây là cơ hội mà ông trời ban cho anh.”
“Cơ hội duy nhất… để có được tình yêu.”
An Như Mộng vẫn im lặng.
Vương Thành nhìn bà như vậy, trái tim như rơi xuống đáy biển, cảm thấy mình ngày càng rời xa ánh sáng…
“Anh đã bỏ rất nhiều thời gian để ở bên em, chăm sóc em, hy vọng có thể làm em cảm động.”
“Cuối cùng, em cũng đã rung động.”
“Nhưng ngay từ đầu, em đã nói rõ rằng em nhất định phải biết rõ mình là ai, xác nhận mình chưa kết hôn thì mới có thể đón nhận anh.”
“Anh không còn cách nào khác, nên đã nhờ mối quan hệ quen biết, giúp em làm một thân phận mang tên ‘Hà Tiểu Niệm’ ở huyện Khổ Sơn. Anh còn đi cùng em tìm người thân, nhưng kết quả là địa chỉ trong chứng minh thư đã bị dỡ bỏ, không còn ai biết em là ai.”
“Thông tin đăng ký hộ khẩu cũng ghi em chưa kết hôn, cha mẹ đã mất, không có anh chị em.”
“Như vậy… em có thể chấp nhận tình cảm của anh và ở bên anh mãi mãi…”
Mười năm trước, các hệ thống về hộ khẩu, tình trạng hôn nhân công dân… vẫn chưa được kết nối trên toàn quốc.
Huyện Khổ Sơn lại là một nơi nghèo nàn, hẻo lánh ở vùng Tây Bắc, nơi đó có rất nhiều phụ nữ bị buôn bán, đăng ký hộ khẩu ở đó cực kỳ dễ dàng…
Tất nhiên, bây giờ thì đã khó hơn rất nhiều rồi.
“Còn về chuyện anh chưa từng ly hôn và không thể ly hôn, anh càng không dám nói với em.”
“Vì vậy, anh chỉ có thể làm một thân phận khác cho mình, một người đã ly hôn, sinh ra ở Ngân Thành, tên là Vương Cẩn Nhiên. Cái tên này vốn là nhũ danh của anh, trước đây khi ra ngoài anh vẫn thường dùng nó.”
Nói đến đây, ông ta thở dài thật sâu:
“Anh biết, nếu một ngày nào đó em biết được sự thật, em có thể sẽ hận anh, sẽ rời bỏ anh.”
“Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn muốn đánh cược một lần.”
“Đánh cược rằng… người như anh cũng có thể có được tình yêu.”
Ông ta nhìn vào mắt An Như Mộng, ánh mắt đầy mong chờ.
Mong rằng vợ ông ta có thể hiểu cho nỗi khổ của ông ta, tha thứ cho sự giấu giếm của ông ta, để họ vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau…
“Anh cái gì cũng muốn, vậy tại sao em lại phải là người gánh chịu hậu quả?”
Giọng nói của An Như Mộng đánh tan hết mọi hy vọng trong lòng ông ta…
Bà nhìn Vương Thành chằm chằm, ánh mắt đầy phẫn nộ và bất bình:
“Anh vừa giữ được vinh hoa phú quý, lại vừa có được tình yêu lý tưởng. Anh hài lòng rồi, sung sướng rồi. Còn em thì sao?”
“Lòng tự trọng, nguyên tắc, ranh giới của em… thì tính là gì?”
“Chỉ vì sự ích kỷ của anh, em bị ép phải xa con mình nhiều năm, thậm chí khiến con em nghĩ rằng em đã bỏ rơi chúng, chuyện đó thì tính sao?”
“Anh là cha mẹ, là con cái, nhưng anh đã từng nghĩ đến cảm xúc của các con em chưa?”
“Xin… xin lỗi…” Vương Thành gần như không dám nhìn vào mắt bà, hạ giọng nói, “Nhưng suốt những năm qua, em sống bên anh, sinh con đẻ cái, chẳng phải cũng rất hạnh phúc sao?”
“Đúng, mười năm qua em sống cũng rất hạnh phúc.” An Như Mộng nói “Nhưng hạnh phúc giả tạo thế này… em không cần!”
“Em muốn hủy bỏ thân phận Hà Tiểu Niệm, và đưa hai đứa nhỏ đi cùng em!”
“Em… em…” Vương Thành ôm lấy ngực, đau đớn lùi lại ba bước mới đứng vững.
“Chúng ta là người một nhà bao nhiêu năm như vậy, em không thấy việc em làm như vậy là quá tàn nhẫn với anh và cả Đông Đông, Bắc Bắc sao?”
“Người thật sự tàn nhẫn chính là anh!” An Như Mộng cắt lời.
“Anh đã lừa dối em suốt bao nhiêu năm, bây giờ sự thật đã rõ ràng, anh còn muốn em tiếp tục sống trong dối trá, bỏ qua cơ hội được đoàn tụ với con mình sao?”
“Tiểu Niệm, chúng ta là vợ chồng, lại có với nhau hai đứa con, em không thể cứ nói đi là đi.” Vương Thành cố gắng thuyết phục “Để được ở bên em, anh cũng đã hy sinh rất nhiều.”
“Dù anh dùng thân phận Vương Cẩn Nhiên để kết hôn với em, thì gia đình anh cũng kịch liệt phản đối.”
“Để thuyết phục họ chấp nhận em, anh đã phải trả giá không ít…”
“Anh thu mình lại, trở về với gia đình, không còn qua lại với người phụ nữ nào khác.”
“Anh chấp nhận công việc do gia đình sắp đặt, dù bản thân không hề yêu thích.”
“Anh còn thuyết phục gia đình cho anh dọn ra ngoài sống riêng với em, để em không phải đối mặt với người lớn trong nhà…”
Đáp lại lời ông ta, chỉ là hai tiếng cười lạnh của An Như Mộng.
Ông ta gần như không thể tiếp tục nói, nhưng vẫn cảm thấy mình phải nói.
Nói ra chưa chắc đã có cơ hội.
Nhưng không nói… thì chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.
“Con của anh và người vợ hôn nhân sắp đặt từ nhỏ sống định cư ở nước ngoài, không thân thiết với ông bà nội, thậm chí không có ý định về nước.”
“Vì vậy, ông bà nội dồn hết tình cảm vào Đông Đông và Bắc Bắc, từ khi hai đứa ra đời đã muốn mang về nuôi dưỡng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì để hai con được ở bên em, anh đã cãi nhau với họ không biết bao nhiêu lần, bọn họ mới chịu từ bỏ…”
“Tiểu Niệm, vì em, vì gia đình này, anh đã thực sự bỏ ra rất nhiều…”
“Anh yêu em…”
“Anh xin em… hãy cho gia đình này một cơ hội. Anh hứa sẽ không cản trở em gặp lại con của em với nhà họ Phong nữa…”
“Anh nói tình cảm sâu sắc như vậy, vậy thì em cho anh một cơ hội.” An Như Mộng nhìn thẳng vào mắt ông “Anh ly hôn với Trịnh Ánh, em sẽ tha thứ cho anh.”
Đồng tử Vương Thành lập tức co lại, ông ta kinh ngạc nhìn An Như Mộng.
An Như Mộng… lại biết cả chuyện Trịnh Ánh?
Dù Trịnh Ánh là người của Nhà họ Trịnh nhưng Trịnh Ánh đã định cư ở nước ngoài nhiều năm, rất hiếm khi về nước.
Hơn nữa, Nhà họ Trịnh người đông thế mạnh, mà Trịnh Ánh cũng chẳng nổi bật gì.
Dù là trong giới của họ, người biết Trịnh Ánh là vợ chính thức của ông ta cũng không nhiều.
Vậy mà Tiểu Niệm… lại biết tất cả.
Không còn điều gì có thể giấu giếm được nữa rồi…
“Tiểu Niệm…” Vương Thành nghẹn ngào hồi lâu mới lên tiếng.
“Không phải anh không muốn ly hôn, mà là… anh không thể ly hôn được.”
“Nhà họ Vương và nhà họ Trịnh giống như hai cây đại thụ đan xen rễ vào nhau, đã chẳng thể nào tách rời.”
“Cuộc hôn nhân giữa anh và Trịnh Ánh là chiếc khóa giữ hai gia tộc gắn kết với nhau…”
An Như Mộng cắt ngang lời ông ta, sắc mặt lạnh như băng:
“Thấy chưa, anh quả nhiên không làm được.”
“Đã không làm được thì đừng nói mấy lời đó, hãy để em còn chút tôn trọng dành cho anh.”
“Tiểu Niệm…”
“Nếu anh còn biện minh nữa, em sẽ thực sự coi thường và hận anh.”
Vương Thành cứng họng, không nói nên lời.
Hồi lâu sau, ông ta mới run giọng hỏi:
“Thật sự… không còn đường lui sao?”
An Như Mộng đáp:
“Đúng. Em đã quyết rồi.”
Vương Thành nhắm mắt thật chặt, nét mặt u ám cùng cực.
“Đã hơn hai giờ sáng rồi.”
“Ba mẹ anh cũng đã ngủ rồi.”
“Đợi… đến khi trời sáng, anh sẽ tự mình đi nói chuyện với họ.”
An Như Mộng nhàn nhạt nói:
“Đúng là rất muộn rồi, nên nghỉ ngơi đi.”
“Hy vọng sau khi anh tỉnh lại, có thể nghĩ thông suốt. Em từ đầu đến cuối… vẫn là An Như Mộng, không phải Hà Tiểu Niệm.”
Vương Thành mấp máy môi, muốn khuyên bà thêm vài câu, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một câu:
“Còn Đông Đông và Bắc Bắc thì sao?”
An Như Mộng đáp:
“Em đã để hai đứa ở một nơi an toàn.”
“Thì ra… em đã chuẩn bị xong hết rồi.” Vương Thành cười chua chát, hít sâu một hơi.
“Hy vọng khi thức dậy… sẽ có kỳ tích xảy ra.”
Bình minh lên.
Mặt trời cũng mọc.
Nhưng kỳ tích… không xảy ra.
An Như Mộng không thay đổi quyết định.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vương Thành gật đầu bất lực:
“Anh sẽ đi gặp ba ngay bây giờ, anh sẽ cố thuyết phục ông ấy.”
Lần đi này, mãi đến khi trời tối Vương Thành mới quay về.
Nghe tiếng cửa mở, An Như Mộng ôm gấu bông của con trai, lập tức đứng dậy:
“Thế nào rồi?”
Vương Thành nhìn bà, sắc mặt tiều tụy thấy rõ:
“Anh đã cố hết sức.”
“Ba mẹ anh đồng ý cho em rời đi, cũng đồng ý xóa bỏ thân phận Hà Tiểu Niệm.”
Trong lòng An Như Mộng lập tức trào dâng một niềm vui lớn.
Nụ cười vừa nở trên môi bà thì câu nói tiếp theo của Vương Thành lại khiến bà như rơi vào hầm băng: