Hình ảnh Cô Hoa phản chiếu trong gương khiến Linh kinh hãi tột độ. Cô vội vàng quay người lại, nhưng không có ai ở đó. Chỉ có căn phòng nhỏ bé, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ. Cô quay lại nhìn vào gương, hình ảnh Cô Hoa vẫn ở đó, đứng im lìm phía sau cô.
Linh nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cô muốn gì?" cô hỏi, giọng run rẩy.
Hình ảnh Cô Hoa trong gương không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Linh với đôi mắt vô hồn. Linh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cô biết rằng Cô Hoa không chỉ là một oan hồn đơn thuần, mà là một thế lực tà ác đang muốn lợi dụng cô.
Sáng hôm sau, Linh kể cho Quang và Mai nghe về những gì cô đã thấy trong gương. Cả hai đều không tin, cho rằng Linh bị ám ảnh bởi câu chuyện của Cô Hoa nên mới sinh ra ảo giác.
"Linh, cậu đừng có lo lắng quá. Có lẽ cậu cần nghỉ ngơi một chút," Mai an ủi.
"Nhưng tớ thực sự đã nhìn thấy Cô Hoa trong gương. Tớ không hề nói dối," Linh quả quyết.
Quang trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tớ nghĩ chúng ta nên tìm hiểu thêm về Cô Hoa. Có lẽ nếu chúng ta biết được sự thật về cái c.h.ế.t của cô ấy, chúng ta sẽ tìm được cách giải thoát cho cô ấy, hoặc ít nhất là biết được cô ấy muốn gì."
Linh và Mai đồng ý với Quang. Cả ba quyết định đến đình làng, nơi lưu giữ những ghi chép cũ về lịch sử của làng An Mộc.
Đình làng là một công trình kiến trúc cổ kính, mái ngói rêu phong, cột kèo chạm trổ tinh xảo. Bên trong đình, không khí u tịch và trang nghiêm. Ông thủ từ, một người đàn ông lớn tuổi, đang ngồi đọc sách bên bàn thờ.
"Các cháu đến đây có việc gì?" ông thủ từ hỏi, giọng từ tốn.
"Chúng cháu muốn tìm hiểu về Cô Hoa, người đã bị dân làng thiêu sống cách đây hơn trăm năm," Linh trả lời.
Ông thủ từ ngạc nhiên nhìn Linh: "Các cháu biết về Cô Hoa sao? Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, hầu như không ai còn nhớ đến nữa."
"Chúng cháu chỉ muốn tìm hiểu về lịch sử của làng mình thôi ạ," Linh nói.
Ông thủ từ gật đầu, rồi dẫn Linh và các bạn đến một gian phòng nhỏ, nơi lưu giữ những cuốn sách cổ. Ông chỉ vào một cuốn sách dày cộp, bìa đã sờn rách: "Đây là cuốn gia phả của làng, trong đó có ghi chép về Cô Hoa."
Linh, Quang và Mai cẩn thận lật từng trang sách. Họ tìm thấy một đoạn ghi chép ngắn gọn về Cô Hoa. Theo đó, Cô Hoa là một cô gái xinh đẹp, câm bẩm sinh, làm nghề kỹ nữ. Cô bị dân làng vu oan là dụ dỗ đàn ông và gây ra những điều xui xẻo cho làng. Trong cơn giận dữ, dân làng đã bắt Cô Hoa đem ra thiêu sống trong miếu Gió Than.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Linh hỏi, giọng thất vọng.
"Đúng vậy. Những thông tin về Cô Hoa rất ít ỏi, hầu như đã bị xóa bỏ khỏi lịch sử của làng," ông thủ từ trả lời.
Tuy nhiên, khi lật đến trang cuối cùng của cuốn sách, Linh chợt phát hiện ra một đoạn ghi chép viết tay, được thêm vào sau này. Đoạn ghi chép đó có nội dung như sau:
"Cô Hoa là một cô gái vô tội. Cô bị dân làng vu oan và sát hại một cách dã man. Trước khi chết, cô đã nguyền rủa dân làng, thề sẽ báo oán. Lời nguyền của cô đã ứng nghiệm. Kể từ khi Cô Hoa chết, làng An Mộc không bao giờ được yên ổn. Mỗi đời đều có người mất tích quanh miếu Gió Than, và hầu hết là hậu duệ của những người từng thiêu sống Cô Hoa."
Đọc xong đoạn ghi chép đó, Linh cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cô nhận ra rằng những gì đang xảy ra ở làng An Mộc không phải là ngẫu nhiên, mà là một vòng luân hồi báo oán. Cô bắt đầu nghi ngờ mình cũng là một mắt xích trong chuỗi luân hồi đó.
"Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây. Tớ không muốn liên quan gì đến chuyện này nữa," Mai nói, giọng sợ hãi.
"Tớ đồng ý. Chúng ta không thể thay đổi quá khứ. Chúng ta không thể cứu được Cô Hoa," Quang nói thêm.
Linh im lặng một lúc rồi nói: "Tớ không thể bỏ đi được. Tớ cảm thấy có trách nhiệm phải làm gì đó để giúp Cô Hoa. Tớ muốn tìm hiểu sự thật về cái c.h.ế.t của cô ấy và tìm cách giải thoát cho cô ấy."
"Nhưng cậu có thể gặp nguy hiểm. Cô Hoa có thể sẽ trả thù cậu," Mai lo lắng.
"Tớ biết. Nhưng tớ không thể làm ngơ trước những gì đã xảy ra. Tớ phải giúp Cô Hoa, dù phải trả giá bằng cả tính mạng," Linh quả quyết.
Quang và Mai nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý. Cả ba quyết định tiếp tục ở lại làng An Mộc, tìm kiếm sự thật về cái c.h.ế.t của Cô Hoa.
Sau khi rời khỏi đình làng, Linh, Quang và Mai đến gặp mụ Giang, người đã cảnh báo họ về miếu Gió Than.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mụ Giang, chúng cháu muốn hỏi bà về Cô Hoa. Bà có thể kể cho chúng cháu nghe những gì bà biết không ạ?" Linh hỏi.
Mụ Giang thở dài, kể lại câu chuyện về Cô Hoa. Theo lời mụ, Cô Hoa là một cô gái hiền lành, tốt bụng, nhưng lại bị câm. Cô bị dân làng xa lánh, coi thường. Khi trong làng xảy ra những chuyện xui xẻo, dân làng đã đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
"Dân làng đã đối xử với Cô Hoa rất tàn nhẫn. Họ không cho cô ấy cơ hội để giải thích, không cho cô ấy cơ hội để chứng minh sự vô tội của mình. Họ đã thiêu sống cô ấy một cách dã man," mụ Giang nói, giọng buồn bã.
"Vậy tại sao dân làng lại đối xử với Cô Hoa như vậy?" Quang hỏi.
"Vì họ sợ hãi. Họ sợ những điều mà họ không hiểu. Họ sợ những người khác biệt với họ," mụ Giang trả lời.
"Nhưng không phải tất cả mọi người đều tin vào những lời vu oan đó sao?" Linh hỏi.
"Không. Có một số người tin rằng Cô Hoa vô tội. Nhưng họ không dám đứng lên bảo vệ cô ấy. Họ sợ sẽ bị dân làng trả thù," mụ Giang đáp.
Mụ Giang kể cho Linh và các bạn nghe về một người đàn ông tên là ông Tư, một người thợ mộc trong làng. Ông Tư là người duy nhất dám đứng lên bảo vệ Cô Hoa. Ông đã cố gắng thuyết phục dân làng tha cho cô, nhưng không thành công. Cuối cùng, ông Tư đã bị dân làng đánh đập và đuổi ra khỏi làng.
"Ông Tư là một người tốt bụng. Ông đã giúp đỡ Cô Hoa rất nhiều. Nhưng ông không thể cứu được cô ấy," mụ Giang nói.
Linh quyết định tìm gặp ông Tư. Cô muốn nghe ông kể về Cô Hoa, muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của cô ấy.
Sau khi hỏi thăm, Linh biết được rằng ông Tư đang sống ẩn dật trong một túp lều tranh ở bìa rừng. Cô, Quang và Mai tìm đến túp lều của ông Tư.
Ông Tư là một người đàn ông già yếu, tóc bạc trắng, da nhăn nheo. Ông sống một mình trong túp lều tranh, không có ai chăm sóc.
"Ông Tư, chúng cháu là sinh viên đến từ thành phố. Chúng cháu muốn hỏi ông về Cô Hoa," Linh nói.
Ông Tư ngạc nhiên nhìn Linh: "Các cháu biết về Cô Hoa sao? Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, hầu như không ai còn nhớ đến nữa."
"Chúng cháu muốn tìm hiểu về sự thật về cái c.h.ế.t của cô ấy," Linh nói.
Ông Tư gật đầu, rồi kể lại câu chuyện về Cô Hoa. Ông kể về vẻ đẹp, sự dịu dàng và lòng tốt của cô gái. Ông kể về sự tàn nhẫn, độc ác và sự vô lý của dân làng. Ông kể về cái c.h.ế.t thảm khốc của Cô Hoa.
"Cô Hoa là một người vô tội. Cô bị dân làng vu oan và sát hại một cách dã man. Tôi đã cố gắng cứu cô ấy, nhưng không thành công. Tôi cảm thấy rất hối hận," ông Tư nói, giọng nghẹn ngào.
"Ông không có lỗi gì cả. Ông đã làm tất cả những gì có thể," Linh an ủi.
Ông Tư lắc đầu: "Tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Nếu tôi mạnh mẽ hơn, có lẽ tôi đã có thể cứu được Cô Hoa."
Ông Tư kể cho Linh nghe về lời nguyền của Cô Hoa. Ông nói rằng oan hồn của cô vẫn còn lảng vảng ở miếu Gió Than, báo oán những kẻ đã g.i.ế.c cô.
"Tôi tin rằng lời nguyền của Cô Hoa là có thật. Những chuyện xui xẻo xảy ra ở làng An Mộc đều là do cô ấy gây ra," ông Tư nói.
"Vậy có cách nào để hóa giải lời nguyền đó không ạ?" Linh hỏi.
Ông Tư lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi đã cố gắng tìm cách hóa giải lời nguyền đó, nhưng không thành công. Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể xóa nhòa đi oán hận của Cô Hoa."
Sau khi tạm biệt ông Tư, Linh, Quang và Mai trở về nhà. Họ cảm thấy tuyệt vọng và bế tắc. Họ không biết phải làm gì để giúp Cô Hoa, không biết phải làm gì để hóa giải lời nguyền của cô.
Đêm đó, Linh lại nhìn thấy Cô Hoa trong gương. Lần này, Cô Hoa không đứng im lìm mà tiến lại gần Linh. Khuôn mặt cô ta méo mó, đôi mắt đỏ ngầu, miệng há rộng, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn.
"Ngươi sẽ phải trả giá. Tất cả các ngươi sẽ phải trả giá," Cô Hoa thì thầm, giọng đầy đe dọa.
Linh hét lên một tiếng kinh hoàng, rồi ngất lịm đi.