Miếu Cổ Gió Than

Chương 5



Linh tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn, mồ hôi lạnh toát ra khắp người. Bên cạnh cô, Mai đang lo lắng nhìn.

"Cậu lại gặp ác mộng à? Tớ bảo rồi, đừng có suy nghĩ nhiều quá," Mai nói.

Linh gật đầu, cố gắng xua tan đi hình ảnh kinh hoàng của Cô Hoa trong gương. Cô biết rằng mình đang gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể bỏ cuộc. Cô phải tìm cách giúp Cô Hoa, dù phải đối mặt với những thử thách khó khăn đến đâu.

Sáng hôm sau, không khí trong làng An Mộc trở nên u ám và nặng nề. Bầu trời xám xịt, gió thổi mạnh, mang theo những âm thanh rít gào đáng sợ. Dường như thiên nhiên cũng đang cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực tà ác.

Sau bữa sáng, Quang đề nghị cả nhóm đến miếu Gió Than để tìm kiếm manh mối.

"Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó ở đó. Cô Hoa có lẽ đã để lại một dấu vết nào đó," Quang nói.

Linh và Mai đồng ý với Quang. Cả ba cùng nhau đến miếu Gió Than.

Ngôi miếu hoang tàn, đổ nát nằm giữa khu rừng tre rậm rạp. Cổng miếu đã sập, tường vôi bong tróc, mái ngói sứt mẻ. Bên trong miếu, cỏ dại mọc um tùm, mạng nhện giăng kín lối. Một không khí u ám và rùng rợn bao trùm lấy nơi này.

Linh, Quang và Mai cẩn thận bước vào miếu, bắt đầu tìm kiếm. Họ lục lọi khắp nơi, từ những góc tường tối tăm đến những đống đổ nát.

Bỗng nhiên, Quang kêu lên một tiếng: "Nhìn này! Tớ tìm thấy cái gì này!"

Quang đang cầm trên tay một chiếc hộp gỗ nhỏ, đã cũ kỹ và mục nát. Anh ta mở chiếc hộp ra, và bên trong, họ nhìn thấy một bức thư đã ố vàng.

"Đây là thư của Cô Hoa!" Linh thốt lên.

Cả ba cùng nhau đọc bức thư. Bức thư được viết bằng chữ Hán cổ, rất khó đọc. Nhưng sau một hồi cố gắng, họ cũng dịch được nội dung của bức thư.

Bức thư được viết vào đêm trước khi Cô Hoa bị thiêu sống. Trong thư, Cô Hoa kể về cuộc đời mình, về những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng, về sự vô tội của cô. Cô viết rằng cô không hề dụ dỗ đàn ông, không hề gây ra những điều xui xẻo cho làng. Cô chỉ là một cô gái câm, khao khát được yêu thương và che chở.

Cô Hoa viết rằng cô biết mình sẽ chết, nhưng cô không oán hận dân làng. Cô chỉ mong rằng sau khi cô chết, dân làng sẽ hiểu được sự thật và tha thứ cho cô.

"Cô Hoa thực sự là một người vô tội," Mai nói, giọng xúc động.

"Chúng ta phải làm gì đó để minh oan cho cô ấy," Linh nói.

Linh, Quang và Mai quyết định tìm cách công bố bức thư của Cô Hoa cho dân làng biết. Họ muốn cho mọi người thấy rằng Cô Hoa không phải là một con quỷ, mà là một cô gái đáng thương, bị vu oan và sát hại.

Tuy nhiên, khi Linh, Quang và Mai trở về làng, họ nhận ra rằng mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn. Dân làng đang hoảng loạn, chuẩn bị rời bỏ làng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Linh hỏi một người dân trong làng.

"Các cô cậu không biết sao? Làng ta sắp bị nguyền rủa rồi! Phải rời khỏi đây trước khi quá muộn!" người dân đó trả lời, giọng hốt hoảng.

"Nguyền rủa? Chuyện gì vậy?" Linh hỏi lại.

"Tối qua, có một người trong làng đã chết! Anh ta bị kéo xuống sông và c.h.ế.t đuối! Mặc dù anh ta là người biết bơi giỏi nhất làng!" người dân đó nói.

Linh, Quang và Mai nghe xong, mặt tái mét. Họ biết rằng đây là tác động của Cô Hoa. Cô Hoa đang bắt đầu trả thù.

"Chúng ta phải ngăn chặn chuyện này! Nếu không, cả làng sẽ bị diệt vong!" Linh nói.

Linh, Quang và Mai cố gắng thuyết phục dân làng bình tĩnh lại, nhưng không ai nghe họ. Dân làng đang quá hoảng sợ để có thể suy nghĩ logic.

"Chúng ta phải làm gì đó để chứng minh cho mọi người thấy rằng Cô Hoa không phải là một con quỷ. Chúng ta phải cho mọi người thấy bức thư của cô ấy," Linh nói.

Linh, Quang và Mai quyết định tập hợp dân làng lại và công bố bức thư của Cô Hoa. Họ hy vọng rằng bức thư sẽ giúp dân làng hiểu được sự thật và tha thứ cho Cô Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, khi Linh, Quang và Mai đến được quảng trường làng, họ nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Thi thể của người đàn ông bị c.h.ế.t đuối đang trôi dạt vào bờ sông, ngay trước miếu Gió Than. Khuôn mặt anh ta bị vặn xoắn như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau tột cùng.

Nhìn thấy t.h.i t.h.ể của người đàn ông, dân làng càng trở nên hoảng loạn hơn. Họ bắt đầu la hét, khóc lóc, chen lấn nhau để rời khỏi làng.

Linh, Quang và Mai cố gắng ngăn cản dân làng, nhưng không thành công. Dân làng đang mất kiểm soát, họ không nghe lời ai cả.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Mai hỏi, giọng tuyệt vọng.

"Tớ không biết. Nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc. Chúng ta phải tìm cách giúp Cô Hoa," Linh trả lời.

Trong lúc tuyệt vọng, Linh chợt nhớ đến lời nguyền của Cô Hoa. Cô Hoa đã nguyền rủa dân làng, thề sẽ báo oán. Nhưng liệu có cách nào để hóa giải lời nguyền đó không?

Linh nghĩ đến những lời mà mụ Giang đã nói. Mụ Giang nói rằng Miếu Gió Than là nơi ở của ma quỷ, những người đến gần đều gặp chuyện chẳng lành. Nhưng liệu có cách nào để phá hủy cái miếu đó không?

Linh quyết định đến gặp mụ Giang, hỏi bà về lời nguyền của Cô Hoa, về cách hóa giải lời nguyền đó.

"Mụ Giang, chúng cháu cần bà giúp đỡ. Chúng cháu muốn biết về lời nguyền của Cô Hoa, về cách hóa giải lời nguyền đó," Linh nói.

Mụ Giang thở dài, kể lại câu chuyện về lời nguyền của Cô Hoa. Theo lời mụ, lời nguyền của Cô Hoa rất mạnh, không ai có thể hóa giải được.

"Lời nguyền của Cô Hoa đã trói buộc linh hồn của cô ấy vào cái miếu đó. Chỉ khi nào cái miếu bị phá hủy, lời nguyền mới có thể được hóa giải," mụ Giang nói.

"Nhưng không ai dám phá hủy cái miếu đó. Người ta nói rằng nếu phá hủy miếu, oan hồn của Cô Hoa sẽ trở nên mạnh hơn và trả thù tàn khốc hơn," Linh nói.

"Đúng vậy. Nhưng nếu các cháu không phá hủy cái miếu đó, cả làng sẽ bị diệt vong," mụ Giang trả lời.

Linh, Quang và Mai nhìn nhau, quyết định phá hủy miếu Gió Than. Họ biết rằng đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác.

Đêm đó, Linh, Quang và Mai cùng nhau đến miếu Gió Than. Họ mang theo xăng và đuốc, chuẩn bị đốt cháy cái miếu đó.

Khi đến gần miếu, họ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy nơi này. Gió thổi mạnh hơn, mang theo những âm thanh rít gào đáng sợ. Dường như Cô Hoa đang tức giận vì họ dám phá hủy nơi ở của cô.

Linh, Quang và Mai đổ xăng lên khắp miếu, rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi thứ.

Trong đám lửa, họ nhìn thấy bóng một người phụ nữ mặc áo trắng đang đứng. Mái tóc cô ta xõa dài, che khuất khuôn mặt. Cô ta đang khóc, tiếng khóc vang vọng trong đêm tối, như một lời than oán, như một lời nguyền rủa.

Linh cảm thấy thương xót cho Cô Hoa. Cô biết rằng Cô Hoa không muốn trả thù, cô chỉ muốn được giải thoát.

"Chúng tôi xin lỗi vì đã phải làm điều này. Chúng tôi hy vọng rằng sau khi cái miếu bị phá hủy, cô sẽ được giải thoát," Linh nói, giọng nghẹn ngào.

Ngọn lửa dần tàn lụi, chỉ còn lại đống tro tàn. Linh, Quang và Mai nhìn vào đống tro, cảm thấy một cảm giác trống rỗng và cô đơn.

Sau khi miếu Gió Than bị phá hủy, làng An Mộc trở nên yên tĩnh hơn. Dân làng không còn hoảng sợ nữa, họ bắt đầu quay trở lại làng và xây dựng lại cuộc sống.

Tuy nhiên, Linh, Quang và Mai vẫn cảm thấy bất an. Họ biết rằng Cô Hoa vẫn chưa được giải thoát. Oan hồn của cô vẫn còn lảng vảng ở đâu đó, chờ đợi cơ hội để trả thù.

Một buổi sáng, Linh tỉnh dậy và nhận ra rằng Quang đã mất tích. Cô hốt hoảng đi tìm Quang khắp nơi, nhưng không thấy.

Linh nghi ngờ rằng Quang đã bị Cô Hoa bắt đi. Cô quyết định đến miếu Gió Than, tìm kiếm Quang.

Khi đến miếu Gió Than, Linh nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Quang đang đứng ở đó, vẻ mặt ngơ ngác. Cô Hoa đang chiếm giữ thân xác của anh ta.

"Chào mừng đến với thế giới của ta," Cô Hoa nói, giọng rợn người. "Ngươi sẽ là người tiếp theo."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com