Sau lời tuyên bố rợn người của Quang, Linh c.h.ế.t lặng. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Quang, người bạn thân thiết của cô, lại tự xưng là Cô Hoa, oan hồn bị chôn sống trăm năm trước.
"Cô Hoa? Không thể nào... Quang, cậu đừng có đùa nữa," Linh lắp bắp, cố gắng trấn an bản thân.
Quang, hay đúng hơn là Cô Hoa, tiến lại gần Linh. Gương mặt anh ta méo mó, nụ cười trở nên quỷ dị. "Đùa? Ta không có thời gian để đùa. Ngươi không tin sao? Vậy thì hãy nhìn xem."
Cô Hoa giơ tay lên, chạm vào chiếc trâm cài đầu đen thẫm. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy Linh. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm lại. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng trước một ngôi miếu hoang tàn, đổ nát. Xung quanh là những hàng tre xanh um tùm, rít lên từng hồi trong gió.
Cô nhận ra đây chính là miếu Gió Than, nhưng không phải là miếu của hiện tại, mà là miếu của quá khứ. Ngôi miếu vẫn còn nguyên vẹn, tường vôi trắng toát, mái ngói đỏ tươi. Bên trong miếu, có một cái cột gỗ lớn, trói chặt một cô gái trẻ. Cô gái mặc áo dài trắng, tóc xõa dài che khuất khuôn mặt.
Linh tiến lại gần, và rồi cô nhìn thấy khuôn mặt của cô gái. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại đượm buồn. Đôi mắt cô gái mở to, nhìn Linh với vẻ van xin.
"Cứu... cứu ta..." cô gái thì thầm, giọng yếu ớt.
Linh muốn đưa tay ra giúp cô gái, nhưng cô không thể cử động. Cô như bị đóng băng tại chỗ, chỉ có thể đứng nhìn.
Đột nhiên, một đám đông người xuất hiện. Họ cầm đuốc, gậy gộc, tiến về phía miếu với vẻ mặt hung dữ.
"Con quỷ! Đốt c.h.ế.t nó!" một người đàn ông hét lên.
Đám đông lao vào miếu, châm lửa đốt cháy cái cột gỗ và cô gái bị trói. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi thứ. Cô gái kêu gào thảm thiết, nhưng không ai đoái hoài.
Linh chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, cảm thấy đau đớn tột cùng. Cô muốn chạy trốn, nhưng không thể. Cô bị ép phải chứng kiến cái c.h.ế.t thảm khốc của cô gái.
"Đủ rồi! Dừng lại đi!" Linh gào lên, nhưng không ai nghe thấy cô.
Ngọn lửa dần tàn lụi, chỉ còn lại đống tro tàn. Linh nhìn vào đống tro, thấy một chiếc trâm cài đầu đen thẫm. Chiếc trâm giống hệt chiếc trâm mà Quang đang cầm trên tay.
Đột nhiên, mọi thứ biến mất. Linh trở lại hiện tại, đứng trước Quang, người vẫn đang cười quỷ dị.
"Ngươi đã thấy rồi chứ? Đó là quá khứ. Đó là những gì mà ta đã phải chịu đựng," Cô Hoa nói, giọng đầy oán hận.
Linh run rẩy, lùi lại. Cô biết rằng Quang không còn là Quang nữa. Anh ta đã bị oan hồn của Cô Hoa chiếm giữ hoàn toàn.
"Cô muốn gì?" Linh hỏi, giọng sợ hãi.
"Ta muốn trả thù. Ta muốn những kẻ đã g.i.ế.c ta phải trả giá," Cô Hoa đáp.
"Nhưng chúng ta không liên quan gì đến chuyện đó. Chúng ta chỉ là những người đến đây để nghiên cứu," Linh cố gắng thuyết phục.
"Không liên quan? Các ngươi đã đến đây, đã đào bới nơi này, đã đánh thức ta dậy. Các ngươi phải chịu trách nhiệm," Cô Hoa nói, rồi tiến lại gần Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Linh biết rằng cô không thể đối phó với Cô Hoa. Cô phải tìm cách trốn thoát. Cô vội vàng quay lưng bỏ chạy, lao vào rừng tre.
Cô Hoa đuổi theo Linh, tiếng cười rợn người vang vọng trong đêm tối. Linh chạy thục mạng, không dám ngoái đầu lại. Cô biết rằng nếu bị Cô Hoa bắt được, cô sẽ phải chịu một kết cục bi thảm.
Sau khi chạy một quãng đường dài, Linh cảm thấy kiệt sức. Cô ngã quỵ xuống đất, thở dốc. Cô biết rằng cô không thể chạy trốn mãi được. Cô phải tìm cách đối phó với Cô Hoa.
Trong lúc tuyệt vọng, Linh chợt nhớ đến những lời cảnh báo của mụ Giang. Mụ nói rằng Miếu Gió Than là nơi ở của ma quỷ, những người đến gần đều gặp chuyện chẳng lành. Linh quyết định quay trở lại miếu, tìm kiếm một manh mối nào đó để giải quyết tình hình.
Khi Linh quay trở lại miếu, cô thấy Quang đang đứng ở đó, vẻ mặt ngơ ngác. Dường như Cô Hoa đã rời khỏi anh ta.
"Linh... chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ không nhớ gì cả," Quang nói, giọng bối rối.
Linh kể lại cho Quang nghe những gì đã xảy ra. Quang nghe xong, mặt tái mét. Anh ta không thể tin rằng mình đã bị một oan hồn chiếm giữ.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Quang hỏi, giọng lo lắng.
"Tớ không biết. Nhưng tớ nghĩ chúng ta phải tìm hiểu về Cô Hoa. Có lẽ nếu chúng ta biết được sự thật về cái c.h.ế.t của cô ấy, chúng ta sẽ tìm được cách giải thoát cho cô ấy," Linh đáp.
Linh và Quang quyết định trở về làng, tìm kiếm thông tin về Cô Hoa. Họ đến gặp ông Ba, người có vẻ biết nhiều về lịch sử của làng An Mộc.
"Ông Ba, ông có thể kể cho chúng cháu nghe về Cô Hoa được không ạ?" Linh hỏi.
Ông Ba thở dài, kể lại câu chuyện về Cô Hoa. Theo lời ông, Cô Hoa là một kỹ nữ thời Pháp thuộc. Cô rất xinh đẹp và tài năng, nhưng lại bị câm bẩm sinh. Vì vậy, cô không thể ca hát hay trò chuyện với khách hàng. Tuy nhiên, cô lại có một khả năng đặc biệt. Cô có thể thấu hiểu lòng người chỉ bằng cách nhìn vào mắt họ.
Cô Hoa được rất nhiều người yêu mến, nhưng cũng có không ít kẻ ghen ghét. Họ cho rằng cô là một con quỷ đội lốt người, dùng ma thuật để quyến rũ đàn ông. Một ngày nọ, một người đàn ông giàu có đã c.h.ế.t đột ngột sau khi qua đêm với Cô Hoa. Dân làng cho rằng Cô Hoa đã g.i.ế.c người đàn ông đó để cướp của.
Trong cơn phẫn nộ, dân làng đã bắt Cô Hoa đem ra xử tử. Họ trói cô vào một cái cột, rồi thiêu sống cô ngay trong miếu Gió Than.
"Cô Hoa c.h.ế.t oan uổng. Oan hồn của cô ấy vẫn còn lảng vảng ở cái miếu đó. Ai đến gần đều bị cô ấy ám," Ông Ba nói.
"Vậy có cách nào để giải thoát cho cô ấy không ạ?" Linh hỏi.
Ông Ba lắc đầu: "Không có cách nào cả. Oan hồn của Cô Hoa đã bị trói chặt vào cái miếu đó. Chỉ có thời gian mới có thể xóa nhòa đi oán hận của cô ấy."
Linh và Quang thất vọng rời khỏi nhà ông Ba. Họ cảm thấy rằng mọi hy vọng đã tan vỡ.
Đêm đó, Linh không thể nào ngủ được. Cô cứ trằn trọc mãi trên giường, suy nghĩ về Cô Hoa. Cô cảm thấy thương cảm cho số phận bi thảm của cô gái. Cô Hoa bị câm, bị vu oan, bị g.i.ế.c c.h.ế.t một cách dã man. Oán hận của cô ấy là điều dễ hiểu.
Trong lúc đang suy nghĩ, Linh chợt nhìn thấy một điều kỳ lạ. Tấm gương trong phòng cô, đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người đàn bà tóc xõa, mặc áo dài trắng đang đứng sau lưng cô. Người đàn bà đó có khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy, và trên khuôn mặt đó, có một vết rách dài, kéo từ khóe miệng đến tận mang tai.
Linh giật mình kinh hãi. Cô biết rằng người đàn bà đó chính là Cô Hoa. Cô Hoa đang ở trong phòng cô.