Miếu Cổ Gió Than

Chương 2



Ánh nắng ban mai chiếu rọi, xua tan đi những bóng tối u ám của đêm qua. Tuy nhiên, ký ức về người phụ nữ áo trắng với vết rách trên mặt vẫn ám ảnh Linh. Cô cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi để tập trung vào công việc, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an.

Sau bữa sáng, cả nhóm chuẩn bị hành trang để vào rừng tìm miếu cổ. Ông Ba, chủ nhà, tỏ vẻ lo lắng khi biết mục đích của họ.

"Các cháu chắc chắn muốn đến cái miếu đó chứ? Nghe lời tôi, đừng có dây vào. Chẳng có ai tốt lành gì khi đến gần nó đâu." Ông Ba khuyên nhủ.

"Dạ, chúng cháu chỉ muốn nghiên cứu thôi ạ. Chúng cháu sẽ cẩn thận," Linh đáp lời, cố gắng trấn an ông.

Khi nhóm của Linh chuẩn bị rời đi, một bà lão gầy gò, lưng còng bước vào sân. Đó là mụ Giang, người mà họ đã gặp hôm qua ở cổng làng. Mụ chống gậy, thở dốc, nhìn nhóm của Linh với ánh mắt đầy cảnh giác.

"Các người... các người định đi đâu?" Mụ Giang hỏi, giọng khàn khàn.

"Chúng cháu định vào rừng tìm cái miếu cổ ạ," Tuấn lễ phép trả lời.

Nghe vậy, mụ Giang run rẩy, hai mắt mở to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Mụ vội vã xua tay, ngăn cản: "Đừng... đừng đi! Cái miếu đó... nguy hiểm lắm!"

"Sao lại nguy hiểm ạ?" Quang tò mò hỏi.

Mụ Giang nhìn quanh, hạ giọng nói: "Cái miếu đó... nó không sạch sẽ đâu. Nó từng thờ một... oan hồn bị chôn sống."

"Oan hồn bị chôn sống?" Mai ngạc nhiên hỏi lại.

Mụ Giang gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. "Đúng vậy. Ngày xưa, ở cái làng này, có một người phụ nữ bị dân làng vu oan rồi chôn sống ở đó. Từ đó trở đi, cái miếu trở nên ma quái. Gió than mà các người nghe thấy, đó là tiếng người c.h.ế.t khóc, không phải gió thường đâu. Các cô cậu đào bới nó, chỉ chuốc họa vào thân thôi."

"Bà đừng hù dọa chúng cháu. Thời đại nào rồi mà còn tin vào chuyện ma quỷ," Quang cười khẩy.

Mụ Giang trừng mắt nhìn Quang: "Cậu đừng có mà coi thường. Ở cái làng này, không ai dám đến gần cái miếu đó vào ban đêm đâu. Những người đến gần đều gặp chuyện chẳng lành."

"Bà có thể kể rõ hơn được không ạ?" Linh hỏi, giọng điềm tĩnh. Cô cảm thấy những lời của mụ Giang có một sự thật nào đó.

Mụ Giang thở dài, bắt đầu kể lại câu chuyện về miếu Gió Than. Theo lời mụ, cách đây hơn trăm năm, có một cô gái trẻ tên là Hoa sống ở làng An Mộc. Cô Hoa rất xinh đẹp, nhưng lại bị câm. Một ngày nọ, trong làng xảy ra một loạt chuyện kỳ lạ. Trẻ con bị ốm đau liên miên, mùa màng thất bát, gia súc c.h.ế.t hàng loạt. Dân làng cho rằng Cô Hoa là nguyên nhân của những tai họa này. Họ nghi ngờ cô mang trong mình "dị tật quỷ ám" và đã yểm bùa vào làng.

Trong cơn hoảng loạn, dân làng quyết định bắt Cô Hoa đem ra xử tử. Họ trói cô vào một cái cột, rồi chôn sống cô ngay trong một cái miếu nhỏ ở bìa rừng. Trước khi chết, Cô Hoa đã nguyền rủa dân làng, thề sẽ báo oán. Từ đó, cái miếu trở nên ma quái, được gọi là Miếu Gió Than. Gió thổi qua miếu phát ra những âm thanh rít gào, như tiếng than khóc của Cô Hoa.

"Từ đó trở đi, cái làng này không bao giờ được yên ổn," Mụ Giang nói, giọng buồn bã. "Cứ đến ngày giỗ của Cô Hoa, trong làng lại có người gặp chuyện không may. Có người mất tích, có người bị bệnh lạ, có người tự tử. Tất cả đều liên quan đến cái miếu đó."

"Vậy tại sao dân làng không phá bỏ cái miếu đi?" Tuấn hỏi.

Mụ Giang lắc đầu: "Không ai dám phá bỏ nó. Người ta nói rằng nếu phá bỏ miếu, oan hồn của Cô Hoa sẽ trở nên mạnh hơn và trả thù tàn khốc hơn."

Nghe xong câu chuyện của mụ Giang, cả nhóm của Linh đều im lặng. Không ai biết nên tin hay không tin. Tuy nhiên, những lời cảnh báo của mụ đã khiến họ cảm thấy lo lắng.

"Chúng cháu cảm ơn bà đã kể cho chúng cháu nghe," Linh nói. "Chúng cháu sẽ cẩn thận."

Mụ Giang nhìn Linh với ánh mắt đầy lo âu: "Cô gái à, tôi khuyên cô thật lòng, đừng có dại dột mà đến cái miếu đó. Nó sẽ mang đến tai họa cho cô và những người xung quanh cô."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi tạm biệt mụ Giang, nhóm của Linh lên đường vào rừng. Mặc dù đã nghe những lời cảnh báo đáng sợ, nhưng họ vẫn quyết tâm tiếp tục công việc nghiên cứu. Họ cho rằng những câu chuyện ma quỷ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, không có căn cứ khoa học.

Tuy nhiên, trong lòng Linh, một cảm giác bất an vẫn không ngừng lớn dần. Cô cảm thấy rằng có một điều gì đó rất tồi tệ đang chờ đợi họ ở phía trước.

Đến tối, sau khi khảo sát một vòng quanh khu vực miếu cổ, nhóm của Linh hạ trại gần đó. Trong khi Mai và Tuấn chuẩn bị bữa tối, Quang lại tỏ ra sốt sắng.

"Tớ không thể chờ thêm được nữa. Tớ phải xem bên trong cái miếu đó có gì," Quang nói, rồi cầm đèn pin đi về phía miếu cổ.

"Quang, đừng đi một mình! Nguy hiểm lắm!" Linh gọi với theo.

"Không sao đâu. Tớ đi một lát rồi về ngay," Quang đáp lại, rồi biến mất trong bóng tối.

Linh nhìn theo bóng lưng của Quang, cảm thấy một dự cảm chẳng lành. Cô lo sợ rằng Quang sẽ gặp phải chuyện gì đó kinh khủng.

Đêm xuống, khu rừng trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. Tiếng gió thổi xào xạc qua những hàng tre nghe như tiếng than khóc. Linh ngồi bên đống lửa, không thể nào yên tâm. Cô liên tục nhìn về phía miếu cổ, chờ đợi Quang trở về.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ phía miếu. Tiếng động đó nghe như tiếng đào bới, cào xới đất đá. Linh giật mình đứng dậy, cầm đèn pin tiến về phía miếu.

Khi đến gần miếu, Linh nhìn thấy Quang đang cặm cụi đào bới ở một góc miếu. Anh ta đào rất hăng say, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

"Quang, cậu đang làm gì vậy?" Linh hỏi.

Quang ngẩng đầu lên, nhìn Linh với ánh mắt kỳ lạ. "Tớ... tớ đang tìm... tìm cái gì đó..."

"Tìm cái gì?" Linh hỏi lại.

Quang không trả lời, chỉ tiếp tục đào bới. Linh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ánh mắt của Quang rất lạ, như thể anh ta đang bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.

"Quang, dừng lại đi! Chúng ta về thôi!" Linh cố gắng kéo Quang ra.

Nhưng Quang gạt tay Linh ra, tiếp tục đào bới. Bỗng nhiên, anh ta kêu lên một tiếng mừng rỡ: "Tớ tìm thấy rồi!"

Quang nhặt lên một vật gì đó từ dưới đất, rồi đưa cho Linh xem. Đó là một chiếc trâm cài đầu cổ, làm bằng kim loại màu đen thẫm. Chiếc trâm có hình dáng kỳ lạ, trông như một con rắn đang cuộn mình lại.

"Cái này... cái này là..." Linh lẩm bẩm.

"Đẹp không?" Quang hỏi, giọng nói trở nên khác lạ. Giọng nói của anh ta trầm hơn, the thé hơn, nghe như giọng của một người phụ nữ.

Linh giật mình lùi lại. Cô nhìn Quang với ánh mắt kinh hãi. Cô cảm thấy rằng Quang không còn là Quang nữa. Anh ta đã bị một thế lực đen tối nào đó chiếm giữ.

"Quang, cậu... cậu là ai?" Linh run rẩy hỏi.

Quang cười khẩy, nụ cười nham hiểm và đáng sợ. "Ta là... Cô Hoa."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com