Nói xong, nàng lại vội vã trở về quân doanh lo việc quân vụ.
Đứa nhỏ này, rõ ràng có thể chờ tới bữa tối rồi về cũng chẳng muộn,
vậy mà mỗi lần xuất chinh trở về, việc đầu tiên nàng làm vẫn là chạy về thăm ta.
Nàng nói, chỉ khi nào trông thấy ta,
nàng mới cảm giác mình thực sự đã trở về, thực sự đã về tới nhà.
19
Hệ thống như thường lệ lại cất giọng bên tai ta:
"Ngươi có chắc cốt truyện không bị sụp đổ chứ?"
"Ngươi rốt cuộc có ngược đãi nữ chính không vậy?"
"Sao ta cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn?"
Ta khẽ nâng khăn, giả bộ lau lệ:
"Ta sao lại không ngược đãi nàng chứ?"
"Nàng tuy có được thân thể khỏe mạnh, của cải chất đầy kho, danh tiếng vang dội thiên hạ,
nhưng nàng đã đánh mất đoạn tình yêu 'nàng chạy hắn đuổi' đáng lẽ thuộc về nàng kia mà~ Đó là tình yêu đó~ chẳng lẽ không tính là ngược sao?"
"Đây chẳng phải vừa ngược thân vừa ngược tâm hay sao?"
"Ngươi bảo, nhất định phải chếc đi sống lại vì tình yêu mới tính là ngược văn ư?"
"Không có tình yêu, mới là thảm nhất, ngươi hiểu không?
Ta hỏi ngươi, không có tình yêu, chẳng lẽ không đau đớn sao?
Tình yêu nàng vốn nên có, nay đều đã mất hết, nàng chẳng phải nữ chính bi thảm nhất cõi đời này sao?"
"Đừng có giả câm giả điếc, ta biết ngươi vẫn còn trong nhà đấy!"
Hệ thống ấp a ấp úng đáp:
"Ngược... hình như cũng khá ngược đấy...
chỉ là, tại sao vẫn chưa hiện thông báo hoàn thành nhiệm vụ nhỉ..."
"Hình như bên chủ hệ thống xảy ra lỗi rồi... Nhưng mà thôi, ta vốn bất tử bất diệt, đợi thêm mấy ngày hay mấy năm cũng chẳng sao."
Ta trong lòng không nỡ, những năm qua, hệ thống này đã bị ta lừa đến ngốc nghếch mất rồi.
Nó nghi ngờ chủ hệ thống, lại chưa từng một lần hoài nghi ta.
Đứng dậy, ta sửa sang y phục, chuẩn bị lên hương cho bà mẹ chồng quá cố.
Vẫn còn nhớ rõ khi bà lâm chung, còn nắm lấy tay ta, thều thào hỏi:
"Hoan Hỉ… con nói cho ta biết, Tề vương phi bao giờ mới động thủ...
nàng khi nào mới giếc Trường Lạc đây..."
Ta khi ấy đã trả lời thế nào nhỉ?
Hình như ta đã nói:
"Con trai người vẫn đang lập chiến công ngoài biên cương...
Tề vương phi khó mà ra tay được...
Người chớ nhìn nàng hiện giờ thương yêu Trường Lạc như con ruột, tất cả chỉ là giả vờ cả thôi."
"Nàng đang đợi, đợi đến lúc Vân Trung công lao cạn sạch,
mới dốc toàn lực giáng cho Trường Lạc một đòn chí mạng cả thân lẫn tâm,
người cứ an tâm nhắm mắt."
"Bà mới an lòng... mới an lòng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đương nhiên là an lòng rồi.
Mầm đậu nhỏ của ta giờ đã thành đại thụ che trời.
Giờ phải đi báo cho bà mẹ chồng tin vui,
rằng Trường Lạc lại lần nữa, lại lần nữa lập công lớn,
để bà nơi chín suối cũng có thể cùng ta, vui mừng, vui mừng.
【Ngoại truyện: Viên Trường Lạc】
Ta tên là Viên Trường Lạc.
Năm ta sáu tuổi, mẫu thân qua đời.
Người ngoài đều nói, phụ thân ta yêu mẫu thân như sinh mệnh.
Rằng vì cái chếc của mẫu thân, phụ thân không dám đối diện với ta — đứa trẻ giống mẫu thân như đúc — nên mới thỉnh chỉ đi trấn giữ biên quan suốt đời.
Kỳ thực không phải ông không dám, mà là lòng mang tội lỗi.
Mẫu thân ta chẳng phải vì bệnh mà mất,
mà là oán khí uất kết trong lòng, tự mình hao mòn đến chếc.
Phụ thân ngoài miệng luôn nói yêu mẫu thân,
nhưng lại để mặc tổ mẫu hành hạ, nhục mạ mẫu thân.
Mỗi lần mẫu thân từ viện tổ mẫu trở về, trên người đều chi chít thương tích.
Tổ mẫu ra tay rất ác, toàn đánh vào nơi kín đáo, người ngoài khó lòng nhìn thấy.
Phụ thân rõ ràng biết hết mọi chuyện,
vậy mà chỉ khuyên mẫu thân nhẫn nhịn,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
nói rằng, đợi tổ mẫu tiếp nhận thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng cho tới lúc lìa đời, tổ mẫu cũng chưa từng chấp nhận mẫu thân ta.
Sau khi mẫu thân mất, ta như phát điên, chất vấn phụ thân:
vì sao không bảo vệ người, dù chỉ một lời cầu xin;
hoặc chí ít đưa người ra trang viện để tránh khỏi tay tổ mẫu?
Ông ta chỉ đỏ mắt nói rằng ông yêu mẫu thân, nhưng không thể vì người mà bất hiếu với tổ mẫu.
Ông ta còn bảo ta không hiểu ông, kẻ đau khổ nhất chính là ông ta.
Ta chỉ muốn nói: kẻ hèn hạ nhất, nhát gan nhất, ích kỷ nhất, chính là ông.
Ngày ngày ta ôm bài vị của mẫu thân, hỏi ông bao giờ mẫu thân mới trở về.
Cuối cùng, ông không dám đối mặt với ta và bài vị ấy nữa,
bèn thỉnh chỉ rời đi, đóng chặt mình nơi biên quan xa xôi.
Phụ thân đi rồi, cuộc sống của ta lại càng thêm gian khổ.
Tổ mẫu ngày càng chán ghét ta,
còn đưa cả đứa cháu gái ác độc của nhà mẹ đẻ mình về phủ, gả làm kế mẫu của ta.
Nữ nhân ấy tên là Hứa Hoan Hỉ,
kẻ vừa ngu xuẩn vừa độc ác,
tưởng rằng cô cô nàng thương nàng, nào ngờ chỉ muốn lợi dụng nàng như một thanh đao, đối phó ta.