Mẹ Kế Độc Ác Không Diễn Nữa

Chương 10



17

 

Nàng trước tiên đã cứu Thái hậu, người suýt chút nữa mất mạng trong một vụ ám sát.  

Nhờ công đó mà cầu được một cơ hội tham dự võ cử.  

Sau lại lần lượt đánh bại những đối thủ ngạo mạn khinh thường mình, một trận đoạt lấy ngôi vị võ trạng nguyên.  

 

Về sau, lúc biên cương loạn lạc, nàng lại cầu xin cơ hội lĩnh binh xuất chinh.  

Cách mười năm, tại nơi biên tái, nàng lại gặp người cha đã năm năm gửi cho nàng vạn lượng bạc mỗi năm.  

Phụ tử kề vai tác chiến, thực khiến Trường Lạc lập nên thanh danh lẫy lừng, trở thành Phượng Vũ tướng quân chiến công hiển hách.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Trường Lạc gửi thư cho ta, nói rằng Viên Vân Trung là một vị tướng tốt, không hề xem thường đội nữ binh mà nàng mang tới.  

Nhưng hắn không phải một người cha tốt, lại càng chẳng phải một trượng phu tốt.  

Nàng bảo ta cứ yên lòng, rằng nàng tuyệt sẽ không lao vào lòng người cha ấy.  

Đứa trẻ ngốc này...  

 

Trường Lạc hồi kinh, việc đầu tiên chính là dốc hết quân công của mình, đổi lấy một cơ hội lập nữ học viện.  

Đám văn nhân sĩ tử cùng bách quan từng ra sức ngăn trở khi xưa nay đều ngậm miệng không dám cất lời.  

Rốt cuộc, bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nào nói rằng nữ tử kém hơn nam tử, rằng nữ tử chỉ nên nương tựa vào nam nhân, rằng thân thể yếu đuối chẳng gánh nổi việc gì, chỉ nên được nuôi như thú cưng nơi khuê phòng.  

 

Phượng Vũ tướng quân cùng đội nữ binh dưới trướng nàng, nắm trong tay chính là nắm đ.ấ.m không thể xem thường.  

Huống hồ các nàng vừa lập nên chiến công, thánh ân đang rực rỡ.  

Các bậc quyền quý cũng đã thấy được tác dụng của nữ tử, tuy không định trao cho nhiều quyền hành, nhưng cũng không còn trói buộc như xưa.  

Như vậy, đã đủ rồi.  

 

Học viện nữ tử đầu tiên, rốt cuộc sau mười năm chờ đợi, đã được dựng lên nơi ngoại thành phía bắc kinh đô.  

Ta cùng Tề vương phi trở thành nữ phu tử.  

Tề vương phi dạy các nàng văn tự, giúp các nàng thông hiểu chữ nghĩa.  

Còn ta thì chuyên lo việc đảm bảo thân thể khỏe mạnh và chuyện ăn uống cho các học trò.

 

Viện trưởng của chúng ta chính là tiên sinh Hạng Triều Dương, nữ tiên sinh từng công khai phản đối "tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử".  

Bà đặt tên cho học viện là Xuân Thảo Học Viện.

 

Những nữ phu tử như chúng ta, có đến mấy chục người.  

Các nàng đến từ khắp bốn phương, người thì từng là mẫu thân của cả một gia tộc, người thì xuất thân danh gia vọng tộc, người lại là nữ thương chủ tự mình lập nghiệp.

 

Tất nhiên, học trò càng nhiều hơn nữa.  

Cửa viện không kén xuất thân, cũng chẳng giới hạn tuổi tác, chỉ cần có lòng muốn học, học viện đều thu nhận.

 

Trên phố, người qua kẻ lại không còn chỉ có nam nhân; những người buôn bán rao hàng cũng không còn chỉ toàn là đàn ông.  

Nữ thương gia trong kinh thành ngày một nhiều.  

Các nàng không còn vì giữ vòng eo mảnh khảnh vừa ý nam nhân mà bữa ăn chỉ ăn hai miếng.  

Các nàng không còn ngồi trong khuê phòng bốn phía vây kín, ngóng trông nhà chồng làm ăn buôn bán.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vừa mới khép lại danh sách nhập học năm mới của học viện,  

liền nghe thấy giọng nói của Trường Lạc vọng từ ngoài viện vào.

 

18

 

"Mẫu thân, mẫu thân, nữ nhi đã trở về rồi!"  

Trường Lạc tay trái xách theo đại đao, tay phải nâng một mâm đầy châu báu ngọc ngà,  

hớn hở chạy về phía ta:  

"Mẫu thân... nữ nhi lại lập công bình loạn, đây là thánh thượng ban thưởng cho nữ nhi đó, mẫu thân mau xem, có thích hay không?"

 

Phía sau Trường Lạc còn theo mấy nữ tử khác, ai nấy đều mặc chiến bào gọn gàng, thần sắc anh khí hiên ngang.  

Các nàng đều là nữ tử bước ra từ Xuân Thảo Học Viện,  

mỗi người mỗi vẻ, oai phong lẫm liệt.

 

Mà sau các nàng, còn có một thiếu niên đầy sức sống bám theo.  

Ánh mắt trong trẻo như làn nước đầu nguồn,  

thân hình rắn rỏi, khí khái tràn trề,  

thật có vài phần bóng dáng nam chính năm xưa.  

 

Ừm, ngay cả vóc dáng cường tráng đầy sức hút kia, cũng không khác mấy.  

Hắn chính là nam chính khi trưởng thành — Vinh Kỳ An.

 

Sự thực chứng minh rằng, một đứa trẻ lớn lên trong tình thương của mẫu thân,  

sẽ không trở thành kẻ âm u tàn bạo.  

Dẫu hắn có muốn, thì cây roi lông gà trong tay nương hắn cũng tuyệt chẳng dung tha!

 

Vinh Kỳ An cũng đã nhập ngũ.  

 

Rõ ràng đã lập được không ít chiến công, có thể đơn độc trấn giữ một phương,  

thế mà cứ nhất quyết bám riết lấy Trường Lạc không rời,  

như cái đuôi nhỏ, luôn quanh quẩn bên nàng.

 

Thằng nhóc này, lòng dạ xấu xa không chịu dứt,  

nhất mực muốn cưới Trường Lạc vào cửa.

 

Chỉ tiếc Trường Lạc trong lòng chỉ có kim ngân và sự nghiệp,  

đối với nam nhân lại chẳng mảy may để tâm.

 

Trường Lạc cùng ta trò chuyện rất lâu,  

cuối cùng để lại toàn bộ phần thưởng, chỉ để lại một câu:  

"Mẫu thân, tối nay con muốn ăn món sườn xào chua ngọt mẫu thân làm."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com