Mẹ Kế Độc Ác Không Diễn Nữa

Chương 12: VIÊN TRƯỜNG LẠC (2)



Ban đầu, nàng ta trút hết oán hận lên người ta:  

hận mẫu thân ta, hận phụ thân ta để nàng phải thủ tiết một mình,  

đánh ta, mắng ta, không tiếc tay.

Khi ta tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ mãi đen tối như vậy,  

Hứa Hoan Hỉ... thay đổi rồi.

 

Không — nói chính xác hơn, là thân thể nàng ta bị một linh hồn khác chiếm cứ.  

Cùng với đó, còn có một vật gọi là "hệ thống".

 

Ta có thể nghe thấy bọn họ đối thoại.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Từ miệng hệ thống, ta biết mình là nữ chính của một câu chuyện ngược văn,  

số phận phải chịu đủ đắng cay cả thân lẫn tâm, trải qua trăm ngàn khổ nạn rồi c.h.ế.t thảm.

 

Ta chỉ có thể nghĩ, kiếp trước mình hẳn đã làm ra chuyện tày đình như bán nước phản quốc,  

bằng không kiếp này sao lại chịu khổ như vậy?

 

Hệ thống ra lệnh cho Hứa Hoan Hỉ kia ngược đãi ta.

 

Ta nơm nớp lo sợ nhìn nàng,  

nhưng trong mắt nàng ta lại trông thấy... lòng thương xót.

 

Không chút do dự, nàng từ chối mệnh lệnh của hệ thống.

 

Hệ thống liền uy h.i.ế.p nàng: nếu không ngược đãi ta, nó sẽ giáng xuống nàng những nỗi đau từng trải qua trong kiếp trước.

 

Ánh mắt nàng lúc đó bỗng thay đổi,  

tràn đầy đau thương.

 

Ta tưởng rằng nàng sẽ bắt đầu hành hạ ta.  

Nhưng không,  

nàng chỉ sai người nấu những món ta thích, ép ta ăn cho no.

 

Nàng đưa ta ra khỏi viện cũ nát của mẫu thân, đón vào sống cùng mình.

 

Ngày ngày, nàng cho ta uống sữa dê bổ dưỡng,  

tự mình chăm chút từng bữa cơm, từng món ăn,  

nuôi ta trắng trẻo khỏe mạnh.

 

Nàng nói với hệ thống rằng: nàng đang âm thầm hủy hoại cơ thể yếu đuối bệnh tật của ta,  

để ta không còn mang khí chất "bệnh mỹ nhân" phù hợp với vai diễn ngược văn.

 

Ta biết nàng không phải đang hủy diệt ta, mà là đang cứu ta.  

Nàng đối xử với ta tốt đến thế,  

nhưng ta lại không dám tỏ lòng cảm kích,  

sợ hệ thống hoài nghi, giáng họa lên đầu nàng.

 

Có lần, nàng ôm ta bón cơm, bỗng nhiên ngây người xuất thần,  

khóe mắt lặng lẽ đỏ hoe.

 

Ta nghĩ, quá khứ của nàng nhất định vô cùng thống khổ.

 

Ta rất muốn đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ấy,  

nhưng không dám.

 

Sau này, nàng mời về cho ta mười tám vị sư phụ,  

truyền thụ đủ các bản lĩnh giúp ta bảo toàn sinh mạng, lập thân lập nghiệp.

 

Ta quý trọng cơ hội này,  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

ngày đêm cần cù khổ luyện, không dám có chút lười nhác.

 

Ta không thể phụ lòng nàng.

 

Về sau nữa,  

ta gặp được nam chính — kẻ trong truyện định sẽ ngược c.h.ế.t ta.

 

Hắn là một tiểu tử kiêu ngạo lại yếu đuối như cỏ non trong gió.  

Nghĩ tới tương lai sẽ bị hắn ngược đãi, trong lòng ta lửa giận bừng bừng, mang theo thù cũ hận mới, thình thịch tặng hắn mấy quyền.

 

Không ngờ nhờ vậy mà ta gặp được nghĩa mẫu — Tề vương phi nổi danh yêu con như mạng.  

Thế nhưng nàng chẳng hề bênh vực tiểu tử kia, trái lại còn rất chán ghét hắn.  

Nàng lại vô cùng yêu thích ta, đôi mắt lấp lánh như sao, cứ như muốn nuốt sống ta vào lòng.

 

Nàng hỏi ta là đứa nhỏ ngoan nhà ai, sao lại đáng yêu, hiểu chuyện đến vậy, giống như nữ nhi nàng chưa từng gặp mặt.  

Nàng là người thứ ba đối xử tốt với ta, sau mẫu thân và Hoan Hỉ.

 

Ta kiêu hãnh ngẩng đầu, nói mình là nữ nhi của Hoan Hỉ,  

nói rằng có thể đánh cho nhi tử của nàng hai mắt bầm tím, mũi chảy m.á.u đều là công lao của Hoan Hỉ.

 

Tề vương phi hỏi Hoan Hỉ là ai.  

Ta đáp rằng đó là mẫu thân của ta, là người mẹ thứ hai của ta.

 

Hoan Hỉ và Tề vương phi đàm luận tương giao, tâm đầu ý hợp như cố nhân lâu ngày gặp lại,  

ta ở bên cạnh, cũng vui mừng khôn xiết.  

Bởi vì rất ít khi thấy Hoan Hỉ cười rạng rỡ như vậy.

 

Bình thường nàng chỉ trầm mặc ngồi ngây ra, như một pho tượng cô độc.

 

Hoan Hỉ từng lần lượt giúp ta thoát khỏi sự bức hại của tổ mẫu.  

Ta cũng muốn giúp nàng, muốn nàng vui vẻ thêm một chút,  

nhưng ta không biết phải làm sao.

 

Về sau, ta bị bắt vào hang ổ của bọn buôn người,  

gặp rất nhiều tiểu nữ hài đồng lứa hoặc lớn hơn, nhỏ hơn ta.  

Các nàng đều sống cuộc đời khốn cùng, thê lương.

 

Ta chợt nghĩ tới Hoan Hỉ.  

Hệ thống từng nói, đời trước nàng cũng từng chịu đựng những tháng ngày không mấy sáng sủa.

 

Ta không thể cứu được Hoan Hỉ,  

nhưng ta muốn cứu lấy các nàng.

 

Khi ta thưa ý với Hoan Hỉ, nàng và nghĩa mẫu đều đồng ý.  

Ta nhìn thấy trong mắt Hoan Hỉ lóe lên một tia sáng khác lạ — ánh sáng phục sinh trong tàn tro.

 

Nhưng ta không ngờ, việc cứu người lại gian nan đến vậy.

 

Đám bách quan ăn lộc triều đình lại nói lời ác độc, dèm pha không thôi.  

Những kẻ đọc sách thánh hiền lại toàn miệng phun lời thối nát.

 

Ta hỏi Hoan Hỉ phải làm thế nào.  

Nàng nói: cần phải nắm quyền trong tay, để những kẻ lắm mồm không còn cơ hội ngăn cản.

 

Từ đó ta bắt đầu toan tính.

 

Không tiếc tính mạng, ta liều mình cứu giá Thái hậu,  

cầu được một cơ hội tham dự võ cử.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com