May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 8



Chương 12



Sau một hồi hàn huyên cùng Giang Nhược Dao, cha cô nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện yêu đương, dò hỏi cô có đang thích ai không.



Hình ảnh Tống Văn Cảnh lướt qua trong đầu Giang Nhược Dao, khiến cô không khỏi rùng mình. Cô từng chân thành yêu Tống Văn Cảnh, nhưng kết quả lại là một sự trống rỗng. Trái tim cô đã đầy vết thương, chẳng còn muốn nhắc đến chuyện yêu đương nữa.



Cô nũng nịu nói: “Con không muốn yêu đương hay kết hôn đâu, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh cha thôi.”



Cha cô bật cười ha hả, yêu chiều cốc nhẹ lên mũi cô: “Đừng nói chuyện ngốc nghếch vậy. Nguyện vọng lớn nhất của cha là thấy con tìm được người mình yêu, lập gia đình, có một tổ ấm hạnh phúc.”



Ngày hôm sau, cha Giang dẫn Giang Nhược Dao đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm. Đến nơi, cô mới phát hiện ngoài cha mình, còn có một người nữa là Thẩm Vạn Tinh.



Cha Giang là viện trưởng Viện Khoa học tại Đại học Bắc Thành, còn chú của Thẩm Vạn Tinh lại là viện trưởng Viện Y học. Tối qua, chú của Thẩm Vạn Tinh đã đích thân gọi điện hẹn gặp cha Giang, muốn giới thiệu cháu trai của mình với Giang Nhược Dao.



Qua điện thoại, chú của Thẩm Vạn Tinh hết lời khen cháu mình là người tài hiếm có: tốt nghiệp Đại học Y Bắc Thành, hiện đang công tác tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Thành, dáng dấp cao ráo, tu dưỡng tốt, hoàn toàn là một ứng cử viên rể quý khó tìm.



Cha Giang lập tức đồng ý. Ông và chú Thẩm là bạn lâu năm, người mà chú ấy giới thiệu tất nhiên ông yên tâm. Huống hồ, ông còn đang lo lắng cho chuyện tình cảm của con gái, vậy mà có người chủ động giới thiệu ngay tối đó, nếu không phải là ý trời thì là gì?



Hôm nay, Thẩm Vạn Tinh ăn mặc chỉnh tề, là người đầu tiên đến nhà hàng. Vừa thấy cha Giang, anh liền nhiệt tình đứng dậy chào hỏi, sau đó đưa hai hộp trà đã chuẩn bị sẵn. Cha Giang nhìn chàng trai cao lớn, tuấn tú lại ôn hòa nho nhã, vui vẻ đến mức không ngậm được miệng.



Trăm nghe không bằng một thấy, Thẩm Vạn Tinh quả thực chính là hình mẫu con rể lý tưởng trong lòng ông.



Thẩm Vạn Tinh mỉm cười chào hỏi: “Chào cô, tôi là Thẩm Vạn Tinh, bác sĩ khoa hô hấp tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Thành.”



Lần xem mắt này là do Thẩm Vạn Tinh tự lên kế hoạch. Anh dần dần có cảm tình với Giang Nhược Dao, cô gái kiên cường và dũng cảm. Biết cô không muốn nhắc đến chuyện ở huyện Nam Hương, anh bèn mượn cơ hội xem mắt để làm quen lại từ đầu, bắt đầu một tương lai mới với cô.



Giang Nhược Dao lịch sự gật đầu: “Chào anh, tôi là Giang Nhược Dao, giảng viên tại Viện Khoa học sự sống Đại học Bắc Thành.”



Ba người vui vẻ dùng bữa. Trong lúc ăn, cha Giang liên tục gợi ý hai người trẻ nên thường xuyên tiếp xúc để thúc đẩy mối nhân duyên này.



Từ hôm đó trở đi, hễ rảnh là Thẩm Vạn Tinh lại tới trường. Anh cùng Giang Nhược Dao tra cứu các tài liệu khoa học tại thư viện, giúp cô dịch nhiều tài liệu nước ngoài. Vào những ngày cô bị đau bụng kinh, anh còn cẩn thận pha nước đường đỏ cho cô.



Sự ấm áp của Thẩm Vạn Tinh dần dần sưởi ấm trái tim đã bị băng giá của Giang Nhược Dao. Cô bắt đầu quen với những ngày tháng có anh ở bên cạnh. Khi Thẩm Vạn Tinh mời cô đi xem phim, cô liền vui vẻ đồng ý mà không cần suy nghĩ.



Hai người cùng nhau xem bộ phim ngoài trời *Hải Hà*, rồi Thẩm Vạn Tinh đưa cô về nhà dưới ánh trăng dịu dàng. Trên đường về, Thẩm Vạn Tinh cứ mãi suy nghĩ nên mở lời thế nào. Đến gần cổng nhà Giang Nhược Dao, anh lấy hết dũng khí tỏ tình:



“Nhược Dao, anh thích em. Em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”

Chương 13



Giang Nhược Dao cụp mắt, hàng mi cong vẽ lên gương mặt cô một vùng bóng tối hình tam giác.



“Có thể… cho em thêm một chút thời gian để suy nghĩ được không?”



Dạo gần đây, bề ngoài Giang Nhược Dao có vẻ vui tươi rạng rỡ, nhưng mỗi đêm về khuya cô đều mơ thấy ác mộng.



Cha của Hà Đông cầm gậy đẩy cô xuống sông, Tống Văn Cảnh quay đầu né tránh lời cầu cứu của cô, lúc yếu ớt nhất thì bị anh ta quát mắng đuổi đi, nằm co ro trong tuyết lạnh như cắt, bị Phạm Ngọc Dung giật chăn, đánh bằng chổi…



Từng chuyện, từng chuyện như móng vuốt ma quái kéo cô vào bóng tối. Cô thường bật khóc giữa giấc mơ, tỉnh dậy trong nước mắt đầm đìa.



Giang Nhược Dao biết tình trạng hiện tại của mình là bất thường. Nếu không thể vượt qua nỗi ám ảnh, cô sẽ luôn sợ hãi tình yêu và hôn nhân.



Thẩm Vạn Tinh là một người đàn ông rất tốt, xứng đáng để gửi gắm cả đời. Nhưng nếu trong trạng thái này mà đồng ý đến với anh, chẳng những không công bằng với anh mà còn có thể làm khổ anh.



Giang Nhược Dao muốn cho mình thêm chút thời gian để thoát khỏi cơn ác mộng ấy, bắt đầu một cuộc sống mới.



Thẩm Vạn Tinh mỉm cười: “Ừm, anh sẽ đợi em.” Nhưng trong lòng lại buồn bã vô cùng.



Anh nghĩ việc cô đồng ý đi xem phim với mình đã là một tín hiệu cô chấp nhận anh, không ngờ lời tỏ tình đầy kỳ vọng lại thất bại.



Có lẽ… cô vẫn chưa có đủ tình cảm với anh, hoặc… vẫn chưa thể buông được Tống Văn Cảnh. Dù là lý do gì thì đối với anh, cũng là một cú đánh mạnh vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thẩm Vạn Tinh cố gắng trấn tĩnh để chào tạm biệt, sau đó đi thẳng đến thư viện tìm sách để học cách làm sao lay động trái tim người con gái mình yêu, để cô sớm mở lòng với anh.



***



Vừa chia tay Thẩm Vạn Tinh, Giang Nhược Dao đang chuẩn bị về nhà thì bỗng có người từ bóng tối lao ra chặn đường. Dưới ánh đèn đường mờ mịt, cô nhìn kỹ mới nhận ra người đó là Tống Văn Cảnh.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓



Trái tim cô đập loạn xạ, những hình ảnh ở huyện Nam Hương như hiện lên trước mắt, khiến cô suýt không đứng vững.



Tống Văn Cảnh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, quỳ một gối xuống đất, chân thành xin lỗi:

“Nhược Dao, xin lỗi em. Khoảng thời gian vừa qua, anh đã làm nhiều việc có lỗi với em, nói nhiều lời khiến em tổn thương. Anh đã nhận ra sai lầm rồi, em có thể tha thứ cho anh được không?”



“Sau này, anh nhất định sẽ đặt em lên vị trí hàng đầu. Không ai, không chuyện gì quan trọng bằng em. Anh sẽ chăm sóc, yêu thương em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”



Trước lời xin lỗi muộn màng và màn tỏ tình sâu sắc ấy, Giang Nhược Dao không cảm động chút nào mà chỉ thấy buồn nôn. Cô muốn nôn.



Tình cảm đến trễ còn thua cả cỏ dại. Tống Văn Cảnh làm vậy để làm gì chứ?



“Anh buông tay tôi ra.”



Giang Nhược Dao cố rút tay về, nhưng Tống Văn Cảnh không chịu thả. Anh mở một hộp nhung ra, bên trong là chiếc nhẫn vàng lấp lánh. Khi còn bàn chuyện cưới xin, họ từng nói đến chuyện sắm sửa. Giang Nhược Dao thích đồ trang sức bằng vàng, hy vọng có thể mua một chiếc nhẫn vàng.



Tống Văn Cảnh lúc ấy cười khẩy: “Nhẫn vàng thì thôi đi. Kết hôn phải tiêu tiền đúng chỗ. Anh sẽ sắm đủ “tam chuyển một vang” cho gia đình, mẹ anh sẽ cho em chiếc vòng ngọc gia truyền của nhà anh.”

(Giải thích: Tam chuyển = xe đạp + máy may + đồng hồ, một vang: radio)



Giang Nhược Dao chỉ cười, không tranh cãi gì nữa, mặc cho anh ta hứa hẹn đủ đường.



Nghĩ lại mới thấy một chiếc nhẫn vàng có đáng là gì. Dù Giang Nhược Dao muốn cả mặt trăng trên trời, Tống Văn Cảnh cũng sẵn lòng hái xuống cho cô.



Nhưng giờ đây, nhìn chiếc nhẫn trước mắt, Giang Nhược Dao chẳng có chút vui mừng nào mà chỉ thấy phiền phức.



Cô đẩy chiếc nhẫn lại cho anh: “Tôi không cần gì từ anh cả, xin anh đừng dây dưa với tôi nữa.”



Ngay cả nhẫn vàng cũng không thể níu kéo được trái tim cô sao? Tống Văn Cảnh thấy rối loạn trong lòng. Anh bất chợt đứng bật dậy, muốn ôm chặt cô vào lòng, nói cho cô biết mình đã hối hận và nhớ cô đến thế nào trong suốt thời gian qua.



Anh liều c/h/ết thực hiện nhiệm vụ, cũng chỉ mong có thể đến gần cô hơn. Nhưng giờ, cô không yêu anh nữa, không cần anh nữa anh biết phải làm sao đây?



Áp lực từ người đàn ông ập đến khiến Giang Nhược Dao sợ hãi, cô không kìm được mà hét lên.



Thẩm Vạn Tinh nghe thấy tiếng hét lập tức quay lại. Anh dùng hết sức đẩy Tống Văn Cảnh ra, che chắn trước mặt Giang Nhược Dao, không cho anh ta đến gần. Tống Văn Cảnh loạng choạng lùi lại, vết thương trong lúc làm nhiệm vụ bị động đến khiến anh đau đến nghiến răng.



Ngày trước, Tống Văn Cảnh chẳng hề để mấy kẻ thư sinh yếu đuối như Thẩm Vạn Tinh vào mắt. Một mình anh có thể đánh mười người như thế mà chẳng hề hấn gì. Nhưng giờ, thân thể mang thương tích, sức chiến đấu chẳng còn được như trước.



“Tôi đã biết hết rồi. Anh căn bản chưa từng là bạn trai của Nhược Dao. Anh chỉ là người ngoài, đừng xen vào chuyện giữa tôi và Nhược Dao!” Tống Văn Cảnh lớn tiếng.



Thẩm Vạn Tinh cũng không chịu thua: “Tôi là bạn của Nhược Dao. Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi. Người cô ấy ghét thì đừng hòng lại gần.”



Hai người lời qua tiếng lại, bầu không khí căng thẳng đến cực độ.



Thấy họ sắp đánh nhau, Giang Nhược Dao lo Thẩm Vạn Tinh sẽ chịu thiệt nên lạnh lùng nói với Tống Văn Cảnh: “Tống Văn Cảnh, nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát vì hành vi quấy rối của anh.”



Tống Văn Cảnh vốn đang hùng hổ bỗng chốc xẹp lép, không thể nói thêm được lời nào.



Giang Nhược Dao lại muốn báo cảnh sát bắt anh. Cô hận anh đến vậy sao? Hay là vì muốn bảo vệ tên mặt trắng đó? Nếu bị gán tội quấy rối phụ nữ đàng hoàng, nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì bị đuổi khỏi quân đội.



Giờ đây, Giang Nhược Dao là giảng viên đại học, Thẩm Vạn Tinh là bác sĩ chính tại bệnh viện cấp thành phố, quả thực là môn đăng hộ đối.



Nếu vì chuyện này mà mất việc, anh sẽ không còn tư cách nào để cạnh tranh với Thẩm Vạn Tinh nữa. Sau một hồi suy nghĩ, Tống Văn Cảnh đành cúi đầu, lặng lẽ rời đi.



Ánh trăng rọi xuống người anh, kéo theo chiếc bóng dài lê thê, trông cô đơn và thê lương đến lạ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com