May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 9



Chương 14



Sau đó, Thẩm Vạn Tinh chủ động đưa đón Giang Nhược Dao đi làm mỗi ngày, sợ rằng Tống Văn Cảnh lại đến quấy rầy cô. Tống Văn Cảnh như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn xuất hiện nữa, cuộc sống của Giang Nhược Dao lại trở về yên bình.



Nhưng sóng gió chưa qua, sóng gió khác lại ập đến, năm nay dịch cúm A bùng phát dữ dội, lan rộng khắp thành phố Bắc. Người nhiễm không chỉ ho và sốt, mà trường hợp nặng còn gây ra suy thận và nhiều biến chứng khác, việc nghiên cứu thuốc đặc trị trở nên vô cùng cấp bách.



Học viện Khoa học sự sống và Học viện Y học Đại học Bắc Thành phối hợp chặt chẽ để tìm giải pháp cho vấn đề này. Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh lập một nhóm nghiên cứu, bắt tay vào công việc phát triển thuốc đầy căng thẳng.



Thẩm Vạn Tinh đưa Giang Nhược Dao đến khoa hồi sức tích cực thuộc bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Thành, nơi họ chọn những bệnh nhân nặng nhất để ghi chép chi tiết quá trình bệnh và các biến chứng liên quan.



Giang Nhược Dao cầm sổ ghi chép hỏi thăm tình trạng của một ông lão đang vật vã vì cúm A, đau đớn đến mức không muốn sống nữa, trong lòng đầy hoảng sợ. Đang nói, ông bỗng nắm chặt lấy tay cô: "Xin cô… cứu tôi với… làm ơn, cứu tôi…"



Ông quá xúc động, hành động mạnh, khẩu trang vải bị lệch sang một bên, nước bọt bay tung toé.



Thấy Giang Nhược Dao bị kéo càng lúc càng gần, Thẩm Vạn Tinh lập tức buông việc trong tay, tiến đến kéo hai người ra, che chắn trước mặt Giang Nhược Dao. Anh chu đáo đeo lại khẩu trang cho ông lão, đắp lại chăn giúp ông:

"Xin ông yên tâm, chúng tôi đang gấp rút nghiên cứu thuốc mới, ông nhất định sẽ được chữa khỏi và xuất viện."



Được an ủi, ông lão dịu lại, từ từ nhắm mắt ngủ yên. Thẩm Vạn Tinh không ngại nguy cơ lây nhiễm cúm A, một lần nữa ra tay bảo vệ Giang Nhược Dao, khiến lòng cô cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn anh cũng dịu dàng hơn.



Qua hai ngày nghiên cứu bệnh lý, họ xác định cúm A gây ra các triệu chứng như sốt, ho, chóng mặt, suy thận và khó thở. Giang Nhược Dao chọn năm vị thuốc đông y: Bạch chỉ, Hoàng kỳ, Trúc lịch, Ngọc phù dung và Bán phong hà, tương ứng với các triệu chứng nói trên. Muốn thuốc phát huy hiệu quả tốt nhất thì phải chọn loại dược liệu thượng hạng.

Sau khi bàn bạc với Thẩm Vạn Tinh, hai người quyết định lên núi Đông Cực ở ngoại thành Bắc Thành để thu thập thuốc.



Núi Đông Cực hoang vu, tài nguyên thiên nhiên phong phú, rất thích hợp cho thảo dược phát triển chất lượng dược liệu cũng thuộc loại thượng phẩm.



Nói là làm, hai người lên đường đến núi Đông Cực. Hôm đó sương mù dày đặc, tầm nhìn hạn chế, họ lần mò phân biệt, cuối cùng cũng thu thập đủ năm vị thuốc. Mặt trời dần lặn, nếu không xuống núi kịp thì trời sẽ tối đen.



Khi Giang Nhược Dao bước qua một gò đất nhỏ thì giẫm phải thứ gì đó trơn trượt, là một con rắn màu vàng đất bật lên, lè lưỡi tấn công cô.



Giang Nhược Dao vốn rất sợ rắn, đầu óc trống rỗng, không thể nhúc nhích. Thẩm Vạn Tinh nhanh tay chộp lấy “bảy tấc” của con rắn, vật lộn với nó. Con rắn cuộn người quấn chặt lấy anh, khiến anh choáng váng và khó thở.



Giang Nhược Dao hoàn hồn, nhặt đá to nện mạnh lên thân rắn, khiến nó đau đớn buông ra.

Thẩm Vạn Tinh kiệt sức, quyết định không dây dưa nữa, dồn hết sức lực quật mạnh con rắn ra xa nó nhanh chóng trườn vào bụi cỏ biến mất.



Giang Nhược Dao vội vàng kiểm tra vết thương của Thẩm Vạn Tinh, thấy cổ tay anh có dấu răng rắn, trong lòng lo sợ tột độ, ở nơi hoang dã này, không có huyết thanh giải độc, nếu trúng độc thì biết làm sao?



Cô hoảng loạn, tim đập thình thịch, cúi đầu hút m.á.u độc từ cổ tay anh.



Cảm giác đôi môi Giang Nhược Dao chạm vào cổ tay khiến mặt Thẩm Vạn Tinh đỏ bừng.

"Không sao đâu, rắn không có độc."



Giang Nhược Dao giật mình buông tay, cô quá lo lắng mà quên mất con rắn này tuy to lớn nhưng không có độc.



Hai người mặt đỏ tía tai tiếp tục xuống núi, ngượng ngùng không nói thêm lời nào.



Sau sự cố ấy, khi họ xuống đến chân núi thì trời đã khuya. May mắn có một bác nông dân đi ngang qua bằng xe kéo, thấy hai người lấm lem thương tình liền chở họ về thành phố.



Nghỉ ngơi một đêm, Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh lại tiếp tục thí nghiệm. Họ lấy vi khuẩn cúm A từ đờm bệnh nhân, nuôi cấy trên môi trường đặc biệt, nghiền thuốc theo tỉ lệ để tạo thành bột rồi nhỏ lên mẫu nuôi.



Kết quả cho thấy, Hoàng kỳ, Trúc lịch và Ngọc phù dung, khi pha theo tỉ lệ bằng nhau, có hiệu quả kháng khuẩn cúm A mạnh nhất.



Hướng đi mới cho việc nghiên cứu thuốc đã rõ, giờ chỉ cần đủ bệnh nhân cúm A tình nguyện thử thuốc.



Tống Văn Cảnh nghe tin từ trong quân đội, liền chủ động xin l.à.m t.ì.n.h nguyện viên hỗ trợ y tế chống cúm. Tại bệnh viện, anh ta cố ý tháo khẩu trang khi vào nhà vệ sinh, nơi có đờm bệnh nhân trong sọt rác phát tán khí dung và nhanh chóng bị lây nhiễm.



Anh ta lập tức xin được dùng thuốc mới, muốn góp phần vào công cuộc nghiên cứu.

Vậy là anh tađược đưa vào trung tâm nghiên cứu thuốc mới của Đại học Bắc Thành, cuối cùng anh cũng có lý do chính đáng để gặp người mà anh luôn nhung nhớ: Giang Nhược Dao.



Giang Nhược Dao thấy Tống Văn Cảnh thì khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Với cô, Tống Văn Cảnh bây giờ chỉ là một bệnh nhân cần giúp đỡ, cô sẽ đối xử công bằng không để cảm xúc cá nhân xen vào.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng Tống Văn Cảnh thì không kìm được xúc động, xưa kia mỗi lần anh bệnh, Giang Nhược Dao luôn là người nấu thuốc, chăm sóc anh. Giờ đây, dường như cô lại trở về là người con gái dịu dàng năm xưa, khiến anh hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi mãi.



Chương 15



Bài thuốc đông y mà Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh bào chế được thử nghiệm trên hàng trăm bệnh nhân cúm A, cho thấy hiệu quả rõ rệt, tiên lượng tốt, bệnh nhân sau khi hồi phục đều khỏe mạnh như xưa, không để lại di chứng.



Bài thuốc nhanh chóng được sản xuất đại trà, liên tục chuyển đến các bệnh viện và nhà thuốc, dịch cúm A vì thế cũng bị dập tắt.



Tống Văn Cảnh đã khỏi bệnh từ lâu, lẽ ra phải trở lại đơn vị, nhưng anh ta viện đủ lý do để ở lại trung tâm nghiên cứu thuốc, lần lữa không chịu rời đi.



Đến ngày trung tâm nghiên cứu thuốc chính thức hoàn thành sứ mệnh, hiệu trưởng tổ chức cuộc họp tổng kết cuối cùng trong phòng họp. Ông khẳng định đóng góp của mọi người, đặc biệt khen ngợi Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh.



"Trong cuộc chiến chống cúm A, cô Giang Nhược Dao của Học viện Khoa học sự sống và bác sĩ Thẩm Vạn Tinh của Bệnh viện Đại học Y đã đóng vai trò then chốt. Bài thuốc đông y họ nghiên cứu đã cứu sống hàng triệu sinh mạng."



"Hãy dành tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chúc mừng chiến thắng hôm nay!"



Cả phòng vang dội tiếng vỗ tay, ai nấy đều giơ ngón cái về phía hai người.



Đúng lúc ấy, Tống Văn Cảnh ăn mặc bảnh bao, tay ôm bó hoa bước đến cửa hội trường.



Bảo vệ ngăn anh lại vì đây là cuộc họp nội bộ, nhưng Tống Văn Cảnh nói mình đến cảm ơn hai người đã chữa khỏi cúm A cho mình. Bảo vệ nhìn bó hoa, suy nghĩ một hồi rồi cũng để anh vào.



Anh đi thẳng đến chỗ Giang Nhược Dao, giọng to vang dội: "Cô Giang Nhược Dao, cảm ơn cô đã chữa khỏi bệnh cho tôi. Qua thời gian tiếp xúc, tôi đã yêu cô sâu sắc. Hy vọng cô cho tôi một cơ hội, được đồng hành cùng cô suốt quãng đời còn lại."



Cả phòng im lặng như tờ, một người theo đuổi Giang Nhược Dao đột ngột xuất hiện giữa cuộc họp khiến ai nấy đều bối rối.



💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Thẩm Vạn Tinh mặt trắng bệch, sợ Giang Nhược Dao sẽ xiêu lòng. Những ngày qua, Tống Văn Cảnh thường tìm cớ để Giang Nhược Dao chăm sóc mình, lấy bệnh tình ra làm cái cớ.

Dù cô luôn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng “gái ngoan sợ trai lì”, Thẩm Vạn Tinh lo cô sẽ mềm lòng.



Họ từng yêu nhau sáu năm, Tống Văn Cảnh lại tỏ rõ sự hối lỗi, Giang Nhược Dao e rằng khó tránh động lòng.



Nhưng Giang Nhược Dao nghiêm mặt: "Anh Tống Văn Cảnh, bệnh nhân thường dễ nảy sinh cảm xúc lệ thuộc với người chữa trị, nhưng đó không phải là tình yêu. Xin anh đừng nhầm lẫn tình cảm của mình."



Cô bước qua anh, đi đến trước mặt Thẩm Vạn Tinh.



"Người tôi yêu là Thẩm Vạn Tinh. Hôm nay tôi xin tổ chức cho phép em kết hôn với anh ấy."



Trên núi Đông Cực, khi Thẩm Vạn Tinh liều mình để cứu cô, Giang Nhược Dao đã âm thầm cầu nguyện, nếu họ có thể an toàn trở về, sau này cô nhất định sẽ gả cho anh. Giờ là lúc thực hiện lời nguyện đó.



Thẩm Vạn Tinh mừng đến suýt khóc, bấm mạnh vào đùi để chắc mình không mơ. Anh bật dậy nắm lấy tay cô, quay sang hiệu trưởng: "Xin tổ chức cho phép tôi kết hôn với Giang Nhược Dao!"



Hiệu trưởng cười tươi: "Đương nhiên rồi, hai người đúng là trai tài gái sắc, quá xứng đôi!"



Cả phòng bật cười chúc mừng, ai nấy đều gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến cặp đôi.



Cuộc họp tiếp tục, cha Giang Nhược Dao gọi cô ra ngoài. Ông nói nhỏ:



"Hay con đi an ủi cái cậu họ Tống kia đi, cha thấy cậu ấy bị con từ chối xong vẫn chưa chịu đi, ngồi co ro một góc tội nghiệp quá."



Giang Nhược Dao cười lạnh: "Nếu con thấy tội nghiệp anh ta, thì ai sẽ thấy tội nghiệp cho con?"



Những ngày sát cánh bên Thẩm Vạn Tinh giúp cô càng kiên định. Cô đã lâu không còn mơ thấy ác mộng, giờ gặp lại Tống Văn Cảnh cũng có thể xem anh như người xa lạ, trong lòng chẳng còn gợn sóng. Chuyện cũ ở huyện Nam Hương từng là vết thương cô không dám chạm đến, nay cô có thể kể hết với cha.



Tống Văn Cảnh cố ý không nhắc chuyện quá khứ trước mặt mọi người, vì nếu nói sâu, sẽ lộ rõ bộ mặt kẻ phụ bạc.



Sau khi nghe con gái kể xong, sắc mặt cha Giang đen sì, ông lao vào phòng họp, túm lấy cổ áo Tống Văn Cảnh mắng lớn:



"Cút đi ngay cho tôi! Tôi không cho phép người từng tổn thương con gái tôi lại xuất hiện trước mặt nó nữa. Anh mà còn dám tới làm phiền nó, tôi sẽ đến đơn vị anh tìm chỉ huy của anh để nhờ họ ‘dạy dỗ’ lại anh!"



Tống Văn Cảnh cúi đầu chịu trận, lặng lẽ rời khỏi nơi đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com