May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 7



Chương 10

Tối hôm đó, Tống Văn Cảnh đưa Tống Tiểu Mai uể oải trở về nhà.



Không giống mọi lần, Phạm Ngọc Dung lần này không bưng cơm canh nóng hổi ra đón tiếp, trong nhà bếp lạnh ngắt, còn cô ta thì lặng lẽ ngồi bên bàn khóc. Khi ngẩng đầu nhìn Tống Văn Cảnh, đôi mắt Phạm Ngọc Dung đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp.



Nhưng Tống Văn Cảnh lại không hề động lòng, anh rút ra hai tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho cô ta.

"Tôi sắp được điều tới Bắc Thành. Căn nhà mà quân đội phân cho tôi sẽ sớm bị thu hồi. Cô và Tiểu Mai dùng số tiền này tìm chỗ khác mà ở."



Phạm Ngọc Dung cắn răng, bóp chặt hai tờ tiền rồi ném mạnh xuống đất, cô ta đau đớn gào lên: "Anh thừa biết thứ tôi muốn là con người anh, chứ không phải tiền của anh! Chồng tôi c/h/ết sớm, giờ ngay cả anh cũng không cần tôi nữa. Thế thì thà tôi dắt con gái cùng c/h/ết cho xong!"



Phạm Ngọc Dung kéo Tống Tiểu Mai đi ra ngoài. Hai mẹ con đi rất chậm, trong lòng hy vọng Tống Văn Cảnh sẽ đuổi theo, cầu xin họ đừng rời đi, đồng ý cùng họ xây dựng một gia đình mới.



Nhưng Tống Văn Cảnh vốn không bị lay động bởi những chiêu trò ấy. Anh lớn lên ở thôn Ngưu Thủ, nơi đó phụ nữ thường dùng đủ trò khóc lóc, la hét, dọa tự tử để ép buộc đàn ông, anh đã quá quen thuộc với những màn kịch ấy.



Sau khi Phạm Ngọc Dung và Tiểu Mai bỏ đi, căn nhà lập tức trở nên yên tĩnh, Tống Văn Cảnh cảm thấy nhẹ nhõm không ít, đi rồi cũng tốt coi như chấm dứt mọi phiền toái.



Hai mẹ con cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn, cuối cùng đến bờ sông, ánh mắt Phạm Ngọc Dung mong chờ mãi, nhưng Tống Văn Cảnh vẫn không xuất hiện.



Không còn cách nào khác, cô ta chỉ đành tiếp tục dựa vào "diễn kịch" để uy hiếp, nhưng lần này chiêu trò không hiệu quả, đi cũng khó quay về cũng chẳng xong, hai mẹ con cứ quanh quẩn lưỡng lự bên bờ sông.



Từ trong bụi cây tối tăm, có một người đàn ông bước ra dưới ánh trăng, gương mặt xấu xí của hắn lộ rõ.



Hắn là Vương Ma Tử, một tên lưu manh nổi tiếng trong huyện. Vương Ma Tử tiến tới, cười đểu giả: "Họ Phạm kia, lâu như vậy rồi, khi nào thì cô trả hết tiền cho tôi đây?"



Phạm Ngọc Dung mất kiên nhẫn phẩy tay: "Tôi vẫn chưa kiếm đủ, khi nào có sẽ trả."



Vương Ma Tử nhổ một bãi nước bọt, hằn học: "Hôm nay tôi vừa hỏi bà chủ tiệm may, bà ấy bảo cô làm việc lười biếng đã bị đuổi lâu rồi, lấy đâu ra tiền trả tôi? Đêm hôm dẫn con gái ra bờ sông, thằng đồng hương kia cũng mặc kệ, không lẽ hai người đã cắt đứt rồi sao? Vậy thì đừng trả tiền nữa, hay là cô mang con gái theo về sống với tôi đi."



Nói rồi hắn đưa tay sờ lên má Phạm Ngọc Dung.



Phạm Ngọc Dung giận điên người, lập tức tung cú đá thẳng vào hạ bộ của Vương Ma Tử.



Vương Ma Tử đau đớn rú lên, sau đó lao tới đuổi theo Phạm Ngọc Dung, vừa túm lấy đã xé quần áo cô ta. Phạm Ngọc Dung vùng vẫy kịch liệt, hai bên giằng co dữ dội.

Tống Tiểu Mai hoảng sợ, vội vã nhặt một khúc gỗ đập mạnh lên người Vương Ma Tử.



Vương Ma Tử bị đánh hai cú đau điếng, liền giật lấy khúc gỗ, giơ lên đánh trả. Tống Tiểu Mai tránh né không kịp, mất thăng bằng ngã nhào xuống sông.



"Ùm!" Một tiếng nặng nề vang lên, Tống Tiểu Mai rơi vào dòng nước lạnh buốt, toàn thân co giật, chới với giữa dòng.



"Cứu con với, mẹ ơi!" — Con bé hét lên một tiếng tuyệt vọng rồi im bặt.



Vương Ma Tử thấy vậy sợ hãi bỏ chạy mất dạng. Phạm Ngọc Dung không biết bơi, chỉ còn biết gào khóc kêu cứu.



Người dân quanh đó nghe tiếng kêu, chạy đến cứu hộ. Có người tốt bụng nhảy xuống sông vớt được Tống Tiểu Mai, nhưng đã quá muộn con bé không còn thở nữa.



Bên bờ sông vang vọng tiếng gào khóc tuyệt vọng của Phạm Ngọc Dung. Cảnh sát và xe cấp cứu nhanh chóng kéo tới, hiện trường hỗn loạn.



Một viên sĩ quan trở về thăm nhà tình cờ đi qua, nhận ra cô bé nằm dưới đất chính là đứa trẻ từng đi cùng Tống Văn Cảnh trưa nay, lập tức hít một hơi lạnh. Anh ta tức tốc chạy tới nhà Tống Văn Cảnh báo tin.



Tống Văn Cảnh chưa rõ đầu đuôi, chỉ tưởng Phạm Ngọc Dung thật sự dẫn con đi tự tử, liền vội vàng lao tới hiện trường.



Phạm Ngọc Dung khóc không thở nổi, kể với cảnh sát rằng Vương Ma Tử định làm nhục cô ta, gián tiếp gây ra cái c/h/ết của Tống Tiểu Mai.



Vương Ma Tử chưa chạy được bao xa đã bị bắt. Bị dồn ép, hắn khai tuốt tuột mọi chuyện bẩn thỉu giữa hắn và Phạm Ngọc Dung.

Thì ra ngay khi mới chuyển tới nhà Tống Văn Cảnh ở Nam Hương, Phạm Ngọc Dung đã biết anh có người yêu tên Giang Nhược Dao. Cô ta liền móc nối với Vương Ma Tử, nhờ hắn đốt nhà Giang Nhược Dao, mục đích là khiến cô bị hủy dung, để Tống Văn Cảnh chán ghét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Không ngờ lửa đốt xong, Giang Nhược Dao chẳng hề rời đi, ngược lại còn chuyển vào sống cùng Tống Văn Cảnh. Tiếp theo, Phạm Ngọc Dung và Tống Tiểu Mai liên tục dùng mưu kế ly gián tình cảm giữa anh và Giang Nhược Dao.



Vương Ma Tử sau đó phối hợp cùng Phạm Ngọc Dung, chuốc thuốc mê Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh, rồi nhốt chung họ trong một phòng, ép Giang Nhược Dao thừa nhận đang yêu Thẩm Vạn Tinh.



Kết quả, vì tranh chấp tiền công mà đôi bên mâu thuẫn, cuối cùng gây ra cái c/h/ết của Tống Tiểu Mai. Hai con ch.ó cắn nhau, toàn bộ sự thật bị vạch trần.



Nghe xong lời khai của Vương Ma Tử, da đầu Tống Văn Cảnh tê dại, thì ra tất cả những hiểu lầm giữa anh và Giang Nhược Dao đều là do có người âm thầm giở trò sau lưng.



Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, lòng anh đầy ân hận: Anh đã vì những kẻ không đâu mà làm tổn thương sâu sắc người con gái mình yêu nhất.



Sắp xếp cho Giang Nhược Dao ngủ ở phòng khách, còn bản thân lại ngủ cùng hai mẹ con kia ở phòng chính. Khi Giang Nhược Dao bị phụ huynh học sinh vu oan, cầu cứu anh, anh chỉ thờ ơ quay mặt đi. Giang Nhược Dao bệnh nặng vừa tỉnh, chỉ vì vài câu nói, anh lại nặng lời đuổi cô ra khỏi nhà.



Từng chuyện từng chuyện hiện lên rõ mồn một trước mắt, một chữ "hối hận" đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của anh lúc này.



Cơn giận như ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực, Tống Văn Cảnh hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Ngọc Dung. Biết sự việc đã bại lộ, Phạm Ngọc Dung chỉ còn biết tội nghiệp van xin tha thứ.



Cô ta hung hăng tự tát hai cái vào mặt mình, rồi ôm chặt lấy chân Tống Văn Cảnh:

"Văn Cảnh, em nhất thời hồ đồ mới gây ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, tất cả chỉ vì em yêu anh quá sâu đậm thôi mà!"



"Yêu cái đầu cô! Cô căn bản không hiểu thế nào là yêu!" Tống Văn Cảnh giận đến mức buột miệng chửi thề, rồi từng ngón từng ngón gỡ tay cô ta ra khỏi chân mình.



"Vào tù mà sám hối đi, hãy thật lòng hối lỗi vì những tội ác của cô."



Nói xong, Tống Văn Cảnh dứt khoát quay người rời khỏi hiện trường. Giờ đây, hiểu lầm giữa anh và Giang Nhược Dao đã được hóa giải, anh sẽ dốc hết toàn lực để giành lại cô.



Chương 11



Bắc Thành, sau cơn mưa kéo dài thời tiết trở nên âm u lạnh lẽo.



Giang Nhược Dao đứng trước cửa ký túc xá giáo viên, tay cầm chìa khóa mới nhận từ phòng hành chính. Mái tóc cô còn vương chút nước mưa, quần áo ẩm ướt dính vào người, mang theo hương cỏ cây non tơ.



Cửa vừa mở ra, một mùi mốc ẩm lâu ngày xộc vào mũi. Phòng bị bỏ không gần một năm, bụi phủ dày đặc, bàn ghế lộn xộn, rèm cửa ố vàng. Trong bếp còn sót lại chén bát chưa rửa sạch, có mùi tanh nồng.



Giang Nhược Dao thở dài một hơi, ném balo xuống, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp. Từng xó bếp, từng góc phòng, cô đều lau sạch bóng.



💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Sau một buổi chiều vất vả, căn phòng cuối cùng cũng gọn gàng sạch sẽ. Cô nấu một nồi mì trứng, ăn xong thì trời đã tối.



Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi mà kiên cường của cô.



Cô lấy từ túi xách ra một chiếc hộp sắt nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là chiếc nhẫn bạc đã cháy đen vì lửa, và một tờ giấy kết hôn còn dang dở bị cháy xém một góc.



Nhẹ nhàng vuốt ve nó, mắt cô khẽ đỏ lên. Mọi chuyện giống như một giấc mơ. Mới hôm qua còn nắm tay nhau đi nộp đơn kết hôn, hôm nay đã mỗi người một phương.



Giang Nhược Dao không biết Tống Văn Cảnh sẽ nghĩ sao khi thấy tờ đơn đã cháy rụi của cô, nhưng cô biết rõ giữa họ đã không còn gì níu kéo được nữa.



Cô chọn quay lại Bắc Thành, là vì nơi đây mới là quê hương thật sự.



Sáng hôm sau, Giang Nhược Dao dậy sớm đến trường đại học báo danh. Cô quay lại công việc cũ: giảng dạy tại khoa Ngữ văn.



Đồng nghiệp cũ ai nấy đều mừng rỡ, học sinh thì xôn xao truyền tai nhau “Giáo sư Giang xinh đẹp đã quay lại rồi!”



Cuộc sống từng bước quay lại quỹ đạo.



Chỉ có điều, mỗi đêm khuya tĩnh lặng, cô vẫn thường ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm, nhớ đến người đàn ông từng ôm cô giữa biển lửa -Tống Văn Cảnh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com