May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 6



Chương 9



Mưu kế hôm nay của Phạm Ngọc Dung tuy không thành công, nhưng ép được Giang Nhược Dao thừa nhận đang hẹn hò với Thẩm Vạn Tinh cũng đã là kết quả mỹ mãn. Chỉ cần khiến Tống Văn Cảnh hoàn toàn từ bỏ Giang Nhược Dao, mục đích của cô ta xem như đã đạt được.



Phạm Ngọc Dung sớm dỗ Tiểu Mai đi ngủ, cắt một miếng thịt đầu heo đã nấu sẵn, lấy ra một chai rượu trắng lớn mời Tống Văn Cảnh ăn khuya.



Tống Văn Cảnh chưa ăn bữa tối, đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy rượu, mắt anh sáng rực, vừa hay có thể mượn rượu giải sầu.



Hôm nay anh thực sự muốn chất vấn Giang Nhược Dao, vì sao lại yêu đương với Thẩm Vạn Tinh, vì sao lại muốn lấy hắn ta?



Nhưng anh không có lập trường gì, cũng không có bằng chứng gì về mối quan hệ giữa hai người họ.



Thứ duy nhất anh có, là đơn xin kết hôn vẫn còn nằm trong túi chưa kịp nộp. Còn phần của Giang Nhược Dao thì đã bị thiêu rụi thành tro trong vụ hỏa hoạn.



Tống Văn Cảnh uống rượu liền một mạch, chẳng bao lâu đã say. Trong cơn mơ màng, anh như thấy Giang Nhược Dao đang ở bên mình.



“Nhược Dao… Nhược Dao…” Tống Văn Cảnh lẩm bẩm đầy tình cảm.



“Ừm, em đây!” Không biết từ lúc nào, Phạm Ngọc Dung đã thay cho cả hai bộ hỷ phục do cô ta tự làm.



Bộ của nam là đặt may theo số đo của Tống Văn Cảnh, còn bộ của nữ là cắt theo vóc dáng của chính cô ta. Cô ta đã sớm quyết tâm, nhất định phải chiếm được Tống Văn Cảnh.



Phạm Ngọc Dung dịu dàng dìu người đang say khướt vào phòng khách. Qua đêm nay, cô ta sẽ như nguyện.



Sáng sớm hôm sau, Tống Văn Cảnh tỉnh dậy từ giấc mộng, liếc mắt nhìn người bên cạnh, liền giật b.ắ.n người mà nhảy xuống giường.



Phạm Ngọc Dung bị hành động quá lố của anh chọc cười khanh khách, nũng nịu nói:

“Văn Cảnh, chúng ta đã như thế này rồi, anh tính khi nào thì cưới em?”



Tống Văn Cảnh vội vàng mặc quần áo, giọng đầy căng thẳng: “Cái gì mà như thế này? Hôm qua chúng ta uống say rồi ngủ thiếp đi thôi, không có chuyện gì xảy ra cả.”



Phạm Ngọc Dung không cười nổi nữa, giọng run rẩy: “Anh làm rồi mà không dám nhận à?”



Tống Văn Cảnh nhấn mạnh lần nữa: “Tôi không làm gì cả. Cô đừng nói bậy.”



Nói xong, anh bỏ đi như chạy, không dám nhìn lại ánh mắt u oán của cô ta.



Dọc đường, trong lòng Tống Văn Cảnh rối như tơ vò. Anh thật sự không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nên dứt khoát cho là không có chuyện gì.



Anh chạy về hướng trường tiểu học Nam Hương. Trải qua một đêm suy nghĩ, anh đã xác định rõ: anh thật sự rất yêu Giang Nhược Dao, thật lòng muốn lấy cô.



Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải gặp cô hỏi cho rõ. Cô và Thẩm Vạn Tinh rốt cuộc là quan hệ gì? Hai người có còn cơ hội quay lại với nhau không?



Tống Văn Cảnh đến cửa lớp, lại phát hiện người dạy không phải là Giang Nhược Dao.



Anh chỉ có thể tìm hiệu trưởng Trần hỏi thăm. Hiệu trưởng Trần nhìn thấy vẻ gấp gáp của anh, liền đoán được đây chính là người mà Giang Nhược Dao đã xin kết hôn cùng.



Nhưng vì sao Giang Nhược Dao lại không nói gì đã rời đi? Xem ra giữa hai người họ đã xảy ra chuyện không vui.



Sau khi cân nhắc, hiệu trưởng Trần nói rõ mọi chuyện: “Giang Nhược Dao chắc giờ đã quay về Bắc Thành, trở lại làm giảng viên đại học như trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tim Tống Văn Cảnh như hụt một nhịp, m.á.u toàn thân dồn lên não. Mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập bước chân như đeo chì.



💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Giang Nhược Dao cứ thế lặng lẽ rời xa anh, đến một cơ hội níu kéo cũng không để lại.



Dù lòng đau đến mấy, anh vẫn còn nhiệm vụ phải lập tức lên đường đến đơn vị. Dọc đường đi, anh mơ màng, không hề hay biết đang có một cái đuôi nhỏ bám theo sau.



Hôm nay Tống Tiểu Mai thấy mẹ khóc lóc, đã an ủi một hồi lâu. Đến trường lại gặp Tống Văn Cảnh đến tìm Giang Nhược Dao.



Giang Nhược Dao đã rời đi rồi, mà Tống Văn Cảnh vẫn còn lưu luyến như vậy, Tống Tiểu Mai giận dữ đá bay một hòn đá dưới chân.



Trong lòng không cam tâm, cô bé muốn thay mẹ dạy cho Tống Văn Cảnh một bài học.



Trên đường, Tống Văn Cảnh gặp cấp trên, lập tức đứng nghiêm chào. Cấp trên cười hỏi:

“Sao còn giấu một cô nhóc sau lưng thế?”



Tống Tiểu Mai lập tức ló đầu ra mỉm cười với cấp trên, Tống Văn Cảnh thấy cô bé đi theo phía sau liền giật mình.



Anh lúng túng không hiểu sao cô bé lại bám theo mình, bèn nói: “Đây là con của đồng hương tôi, không biết sao lại đi theo đến đây.”



Đúng lúc ăn trưa, cấp trên nhiệt tình lấy một phần cơm cho Tiểu Mai, mời cô bé cùng ăn.



Tống Tiểu Mai bỗng nói trước mặt mọi người: “Chú Văn Cảnh, khi nào chú cưới mẹ cháu vậy? Tối qua cháu thấy hai người mặc đồ cưới rồi cùng vào phòng đó.”



Thật ra hôm qua cô bé không hề ngủ, nó tinh ranh lắm, biết rõ mẹ đang định làm gì.



Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người như d.a.o nhọn đổ dồn về phía Tống Văn Cảnh, không khí lập tức tụt xuống điểm đóng băng.



Tống Văn Cảnh thầm rủa một tiếng, cười gượng giải thích: “Mẹ Tiểu Mai là thợ may, hôm qua mới may một lô quần áo mới cho tôi xem tay nghề. Trẻ con nói bậy thôi, chúng tôi chỉ là đồng hương, mọi người đừng hiểu lầm.”



Tống Tiểu Mai thấy anh mở mắt nói dối, giận đến mức giậm chân. Đang định phản bác, lại thấy ánh mắt lạnh băng của Tống Văn Cảnh quét qua.



Trước khí thế của anh, cô bé sợ hãi. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, mà ở đây toàn là đồng nghiệp, chiến hữu của anh.



Ai sẽ tin cô? Rõ ràng quá rồi.



Trước đây Tống Tiểu Mai rất thích Tống Văn Cảnh. So với cha ruột, anh vừa cao to vừa đẹp trai, còn mua cho cô nhiều quần áo đẹp và đồ ăn ngon. Phạm Ngọc Dung thích Tống Văn Cảnh, cô bé cũng yêu luôn cả người đó theo mẹ. Cô hy vọng Tống Văn Cảnh sẽ trở thành cha mình, bảo vệ mẹ con cô.



Nhưng giờ, tất cả thiện cảm đều tan thành mây khói. Anh không thừa nhận chuyện tối qua, còn dựng chuyện lừa gạt mọi người đúng là một kẻ giả dối, chỉ được cái mã.



Tống Văn Cảnh chuyển chủ đề, khéo léo nói:

“Thủ trưởng, tôi muốn xin điều tới đóng quân ở biên giới phía Bắc.”



Thủ trưởng gật đầu khen ngợi:

“Gần đây phía Bắc không yên, đúng lúc cần những người xung phong như cậu.”



Tống Văn Cảnh đứng dậy chào, nghiêm nghị nói: “Bảo vệ đất nước là trách nhiệm của tôi. Đến phương Bắc đóng quân, tôi không từ chối.”



Thủ trưởng lập tức chấp thuận. Ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng mừng như nở hoa.



Hoàn thành nhiệm vụ xong, anh có thể ở lại Bắc Thành, ở gần Giang Nhược Dao hơn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com