Mẫu Đơn Xanh
18
Sắc mặt ta tái nhợt, còn muốn mở miệng nói thêm điều gì.
Nhưng mẫu thân bỗng ho dữ dội.
Lúc đầu chỉ là vài tiếng khẽ khàng, sau đó lại ho đến không dừng được, thân mình co quắp lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy bà: “Mẹ! Mẹ sao vậy!?”
Giọng bà khàn khàn, chỉ nắm chặt lấy tay ta không buông.
“Mẹ không cầu gì nhiều, chỉ cầu con một đời bình an vô sự...”
“Nếu con có mệnh hệ nào, mẹ cũng không thể sống nổi nữa!!”
Cổ họng ta nghẹn lại, vội vàng rót chén nước đưa đến.
“Mẹ đừng nói nữa, uống chút nước đã…”
Nhưng bà uống rồi vẫn không đỡ.
Cơn ho càng lúc càng dữ, đến cuối cùng thậm chí ho ra máu.
Ta vội vã đỡ bà nằm xuống, đắp thêm áo choàng cho bà, rồi lao mình vào gió tuyết, chạy đi tìm thầy thuốc.
Bắt mạch xong, vị lão lang trung chỉ khẽ thở dài một tiếng.
“Bà ấy vốn đã có bệnh cũ về tim phổi, hôm nay vì xúc động quá độ mới khiến bệnh tái phát.”
“Về sau cần tĩnh dưỡng, kiêng giận dữ và lo nghĩ. Nếu còn bị kích động nữa, tuổi cao rồi, e rằng sẽ tổn thương đến căn nguyên.”
Ta ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn mẫu thân nhắm mắt, từng hơi thở đều mỏng manh, không ổn định.
Lòng rối như tơ vò.
Mẫu thân khẽ nói, giọng yếu ớt:
“Nếu ngài ấy thật lòng thích con, lẽ ra nên sớm nói rõ chuyện này... Vậy mà lại giấu kín không nhắc đến.”
“Thế thì, tình ý ấy... liệu có mấy phần chân thành?”
Ta sững người.
Câu nói ấy như một cây kim, cắm thẳng vào tim ta.
Đêm hôm đó, ta ngủ không yên.
Trong mộng, lúc thì thấy Mạnh Huyền Triết tựa tường đọc sách nơi tàng thư các.
Lúc thì thấy mẫu thân nắm chặt lấy tay ta, nước mắt giàn giụa, cầu mong ta bình an vô sự.
Ta như bị kẹp giữa hai bờ, bên nào cũng không đành buông bỏ.
19
Chớp mắt đã đến ngày ta phải đến dạy Mạnh Ngọc.
Cuối cùng, ta vẫn đi.
Thế nhưng lúc giảng bài, tâm thần ta chẳng thể tập trung.
Mạnh Ngọc trông thấy, liền hỏi:
“Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta sực tỉnh, gượng gạo cười một tiếng:
“Không có gì đâu...”
Đến cuối buổi, cánh cửa phòng khẽ kêu “két” một tiếng mở ra.
Mạnh Huyền Triết đã trở về.
Vừa trông thấy ta, trong mắt hắn đã lộ rõ niềm vui.
“Chiều nay ta không có tiết dạy, nên về sớm một chút. Vừa hay gặp được nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nàng có muốn ở lại dùng bữa cùng không?”
Lòng ta chợt chua xót, khẽ cụp mắt xuống, lặng lẽ lắc đầu.
Sau đó nhẹ nhàng kéo tay hắn ra ngoài.
“Ta… có chuyện muốn nói cùng công tử.”
Hắn không hỏi gì, chỉ im lặng bước theo ta đến hành lang phía ngoài.
“Có chuyện gì sao?”
“Việc dạy Mạnh Ngọc… e là ta không thể tiếp tục nữa.”
“Gần đây trong nhà có chút chuyện.”
Hắn sững lại một thoáng, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Không sao cả, ta có thể đợi nàng xử lý xong việc nhà.”
“Chỉ là… muội ấy chắc sẽ buồn lắm, mỗi ngày đều trông ngóng nàng đến.”
“Về sau… e là cũng không thể nữa.”
Nụ cười nơi khóe môi Mạnh Huyền Triết dần nhạt đi: “Vì sao vậy?”
“… Là vì ta hôm ấy đã thất lễ ư?”
Ta không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng sự im lặng này, trong mắt hắn, lại hóa thành lời ngầm thừa nhận.
Hắn khẽ nôn nóng:
“Lệnh Nghi, từ buổi đầu gặp nhau bên Vận Hà, ta đã thầm sinh mến ý.
“Chỉ là lúc ấy, nàng tựa như vừa trải qua chuyện gì đau lòng, ta không dám đường đột, chỉ coi đó là một phen kỳ ngộ.”
“Sau khi trở về Hàng Châu, trong lòng ta vẫn mãi nghĩ đến nàng, nhưng chẳng có cách nào tìm được.
“Cho đến khi gặp lại nơi tàng thư các, ta vui mừng khôn xiết, lại càng mong muốn có thể gần gũi nàng hơn nữa.”
“Hôm ấy, ta chỉ muốn nói rõ tâm ý trong lòng mình với nàng.”
“Nhưng nếu nàng còn mang lo ngại, ta sẽ không cưỡng cầu.”
“Ta chỉ là… không muốn lại bỏ lỡ thêm một lần nữa.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
Chưa từng nghĩ sẽ nghe được lời tỏ bày của hắn vào lúc này.
Từng chữ, từng lời, đều là chân tâm thực ý.
Thế nhưng ta lại càng thêm đau lòng.
Ta muốn đưa tay ra, nắm lấy hắn, nói rằng lòng ta cũng chẳng khác gì.
Nhưng ta không thể.
Ta đã không còn là Tiền Lệnh Nghi của thuở mười ba mười bốn tuổi, vô tư vô úy, dám yêu dám hận.
Ta lo cho sức khỏe của mẫu thân, cũng sợ bản thân mù quáng, lại sai thêm lần nữa.
Cố nén nỗi chua xót nơi ngực, ta lùi về một bước.
“Xin lỗi…”
Lời vừa dứt, ta chẳng còn mặt mũi nào đối diện với hắn, liền xoay người bỏ chạy ra khỏi cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, ta không nén nổi, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Mạnh Huyền Triết vẫn đứng nơi hành lang, thần sắc u buồn.
Mạnh Ngọc từ trong phòng bước ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ca ca, rồi lại quay sang nhìn ta.
Tim ta nhói lên một cái như bị d.a.o cứa, ta đưa tay quệt mắt, quay đầu bỏ đi không dám ngoảnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com