Mẫu Đơn Xanh

Chương 10



20

 

Ta mượn cớ chăm sóc mẫu thân để giam mình trong nhà, không bước ra nửa bước. 

 

Có đôi khi, từ khung cửa sổ, ta nhìn thấy Mạnh Huyền Triết lặng lẽ đi ngang qua trước cổng. 

 

Không ít lần, hắn giơ tay như muốn gõ cửa, rồi lại do dự rút về. 

 

Hắn gầy đi rất nhiều, giữa hàng mày đuôi mắt đều phủ một tầng tiêu điều. 

 

Ta không dám nhìn thêm, rời khỏi cửa sổ, để mặc nước mắt thấm qua kẽ tay chảy xuống. 

 

Ban đầu ta định tiếp tục chép lại ‘Mẫu Đơn Đình’, nhưng mỗi lần ngồi xuống, lại nhớ đến những tháng ngày ở Mạnh gia, trong lòng càng thêm đau xót. 

 

Cuối cùng đành gác bút. 

 

Ngày qua ngày trôi đi trong tẻ nhạt như thế. 

 

Mãi đến đầu xuân năm sau, sức khỏe của mẫu thân đã khá hơn nhiều. 

 

Bà liền đuổi ta ra khỏi nhà, bắt phải ra ngoài dạo chơi giải sầu. 

 

Trời vừa hửng nắng, gió xuân thổi nhẹ qua má, liễu bên đường đã nhú mầm xanh. 

 

Ta khẽ đưa tay vuốt dọc theo tường viện, bước chậm rãi trong con ngõ thân quen. 

 

Đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện bản thân đã bước tới Thanh Ba môn. 

 

Nhìn dòng người tấp nập qua lại trước cổng, ta khẽ thở dài một tiếng, rồi rẽ vào một trà lâu ven đường. 

 

Không muốn bị ai quấy rầy, ta gọi riêng một gian phòng nhỏ, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tây Hồ, xuất thần hồi lâu. 

 

Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ nhẹ lên cửa phòng.

 

Ta tưởng là tiểu nhị mang trà đến, liền cất tiếng:

 

“Mời vào.”

 

Thế nhưng sau tiếng kẽo kẹt cánh cửa, lại chẳng thấy ai cất lời.

 

Ta quay đầu nhìn lại.

 

Lập tức sững sờ tại chỗ.

 

Người đứng trước mắt, là kẻ mà ta hoàn toàn không ngờ tới.

 

Hắn khẽ nhếch môi, thanh âm đã có phần xa lạ vang lên:

 

“Lệnh Nghi, đã lâu không gặp.”

 

Toàn thân ta run rẩy, gần như không thể kiềm chế, liền bật dậy:

 

“...Ngươi sao lại ở đây?!!”

 

Hắn ung dung bước vào phòng, gọi tiểu nhị, gọi thêm mấy món trà ngon, khóe môi cong cong, đầy thâm ý.

 

“Bởi vì ta nhớ nàng, nên đến ôn lại chuyện xưa.”

 

Là Ôn Húc.

 

21

 

Chúng ta đối diện mà ngồi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ôn Húc vận cẩm bào thêu chỉ vàng, dáng vẻ nhàn nhã, tiện tay ném cho tiểu nhị mấy miếng bạc vụn. 

 

Tiểu nhị cười đến mức híp cả mắt, miệng không ngừng nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Công tử dùng trà thong thả! Công tử thật khách khí!” 

 

Hắn đẩy chén trà về phía ta, hỏi: 

 

“Dạo gần đây, nàng sống thế nào?” 

 

Ta không hề nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng. 

 

Hắn khẽ tặc lưỡi hai tiếng. 

 

“Nàng vẫn còn hận ta…” 

 

“Cũng đúng, thuở ấy nàng vì muốn gả cho ta, ai khuyên cũng không nghe, nay tình yêu hóa thành thù hận, cũng chẳng phải điều lạ.” 

 

“Có điều… ta thỉnh thoảng vẫn nhớ đến những ngày đó, tuy đạm bạc, lại có một hương vị riêng biệt.” 

 

Ta gần như muốn nôn, giọng lạnh hẳn đi. 

 

“Hóa ra ngươi nhàn rỗi đến thế, lặn lội từ kinh thành tới đây, chỉ để nói ra mấy lời ghê tởm này.” 

 

Ánh mắt Ôn Húc chợt xẹt qua một tia không vui, thần sắc cũng nghiêm lại vài phần. 

 

“Ta đến tìm nàng, đương nhiên là có việc nghiêm túc.” 

 

Hắn rút từ tay áo ra một chiếc hộp gấm tinh xảo. 

 

“Ta muốn mua lại phần quyển hạ của ‘Mẫu Đơn Xanh’.” 

 

Ta sững sờ hồi lâu, ngỡ như vừa nghe phải một câu chuyện nực cười nhất thiên hạ. 

 

“Ngươi vốn tự xưng tài hoa hơn người, sao không tự mình nối tiếp mà viết nốt?” 

 

“Chẳng lẽ công chúa chê ngươi múa bút vụng về, làm hỏng cả bức tranh đẹp?” 

 

Sắc mặt Ôn Húc lập tức trầm xuống, cố nén cơn giận, chậm rãi mở hộp gấm. 

 

“Ta đã đủ thành ý rồi. Chỉ một viên trân châu này, cũng có thể mua đứt cả dãy trà lâu trên con phố này. Dùng để đổi lấy nửa quyển kịch văn của nàng, đã là quá thừa.” 

 

Ta lạnh lùng đáp: 

 

“Quyển hạ ấy, ta đã sớm thiêu hủy. Cho dù chưa thiêu, cũng tuyệt đối không bán cho ngươi.” 

 

Sắc mặt Ôn Húc lập tức trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng: 

 

“Nàng nên nghĩ cho rõ, hiện tại ta là phò mã. Muốn chèn ép một nữ nhân tay không tấc sắt, dễ như trở bàn tay!” 

 

Lửa giận trong ta bùng lên, ta bật dậy, giọng run rẩy vì phẫn nộ: 

 

“Ngươi thật vô sỉ đến cực điểm! Vì danh lợi mà ngay cả thể diện cũng vứt bỏ?!” 

 

Hắn bật cười lạnh: 

 

“Thế gian này, ai chẳng vì danh lợi mà sống?” 

 

“Miệng thì hô cao đạo, nhưng đến lúc mấu chốt, không phải cũng cúi đầu khom lưng cả thôi?” 

 

“Khi ta còn khốn khổ, bỏ tiền kết giao đám sinh đồ Quốc Tử Giám, nhưng bọn họ có ai coi ta ra gì?” 

 

“Đến khi ta làm phò mã, cùng bọn họ dạo chơi ngoại thành, chỉ buông một câu ‘chốn này phong cảnh tốt, chỉ thiếu tiếng gà chó sủa’ — 

 

“Lập tức có người quỳ rạp xuống đất, học tiếng chó cho ta xem!” 

 

Hắn cười phá lên, ánh mắt như mang chút điên cuồng: 

 

“Giây phút ấy, ta thấy thống khoái biết bao! Nàng có hiểu không?!” 

 

“Thế đạo vốn là như vậy, ta chẳng qua chỉ thuận thế mà hành. Thế thì… có gì sai?” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com