Mẫu Đơn Xanh

Chương 8



16

 

Từ đêm hôm đó, ngày tháng của ta dần có thêm một nhịp điệu mới.

 

Nếu đã muốn khắc in, xuất bản, thì phải có một bản sao thật rõ ràng, chỉnh tề.

 

Vì vậy, ngoài những lúc lên lớp, khi trở về nhà, ta bắt đầu lặng lẽ chép lại toàn bộ phần bình chú.

 

Đôi khi trong lòng dâng lên suy nghĩ nào đó, ta cũng sẽ ghi lại bên lề vài dòng ý kiến của chính mình.

 

Đến mùa đông, hai cuốn bản thảo đã được chỉnh lý xong gần một nửa.



Mạnh Huyền Triết cuối cùng cũng rảnh rỗi.



Lời hẹn đi thuyền nay được thực hiện.



Ta nghĩ Mạnh Ngọc bình thường ít có cơ hội ra ngoài, bèn đề nghị mang cô ấy cùng đi.

 

Trên Tây Hồ mùa đông, các thuyền hoa đều được đặt lò sưởi.



Chúng ta quây quần bên lò nấu rượu, chẳng thấy trời lạnh.



Khi thuyền ra giữa hồ, ta vô tình mở ngăn bí mật trong thuyền, bất ngờ phát hiện bên trong có đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên.



Có lẽ chủ thuyền chuẩn bị để tăng thêm hứng thú tao nhã cho khách.

 

Mạnh Huyền Triết nổi hứng, lập tức trải giấy mài mực.



Chẳng bao lâu, hắn vẽ xong một bức tranh phong cảnh hồ.



Ta không nhịn được hỏi: ”Công tử còn biết vẽ tranh?”



Hắn cười, đáp: ”Chỉ biết chút ít lông cánh thôi.”



Ta thở dài.

 

“Trước nghe nói công tử đã đậu Giải Nguyên, tài hoa như vậy, sao lại bằng lòng ở lại phủ học, không lên kinh ứng thí?”

 

Ánh mắt hắn lướt nhẹ về phía Mạnh Ngọc.

 

“Trước kia muội ấy còn nhỏ, ở đây hàng xóm thân quen, có thể trông nom giúp, nhưng nếu lên kinh thành, ta lo muội ấy bị người khác ức hiếp.”

 

“Sau này, ngày tháng trôi qua như vậy mãi, ngẫm lại cũng chẳng có gì không ổn.”

 

“Tiểu phú tức an.”

(“Có chút của cải nhỏ đã thấy yên lòng, hài lòng với cuộc sống hiện tại.”

Thành ngữ này thể hiện tư tưởng ”biết đủ là đủ”, không tham lam, bằng lòng với những gì mình có, sống một cách bình yên, không bon chen.)

 

Trong lúc trò chuyện, ngoài cửa sổ bỗng lất phất tuyết bay.

 

Mạnh Ngọc vui mừng reo lên, ta liền bế nàng ra đầu thuyền.

 

Tuyết đầu mùa rơi không một tiếng động.

 

Nàng duỗi tay, bất ngờ nhét vào cổ ta, khiến ta rùng mình vì lạnh.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nàng bật cười khanh khách, ta cũng đưa tay chọc lại, cả hai đùa giỡn không thôi.

 

Cho đến khi gió thổi đỏ ửng cả má, mới cùng nhau quay về khoang thuyền.

 

Trong khoang, lò sưởi cháy hừng hực.

 

Mạnh Huyền Triết lại trải giấy vẽ ra, tiếp tục thêm nét bút.

 

Ta bước đến gần xem, thấy trên cây cầu gãy vốn trống vắng, giờ đây đã thêm một bóng người.

 

Là ta – đứng giữa trời tuyết, tà áo khẽ lay, ánh mắt mỉm cười.

 

Ở góc tranh, hắn đề một hàng chữ nhỏ:

 

“Đoạn kiều lạc tuyết, y nhân nhập tâm.”

(Cầu gãy tuyết rơi, người ấy đã khắc vào tim.)

 

Ta sững người, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Nhưng hắn chỉ lặng lẽ nâng chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, vẻ mặt như chẳng có gì.

 

Khoảnh khắc ấy, thuyền chưa động, tuyết giữa hồ rơi lặng lẽ.

 

Chỉ có rượu trong chén khẽ lay, mà lòng người lại cuộn sóng chẳng yên.

 

17

 

Tuyết càng lúc càng dày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thuyền phu bắt đầu chèo thuyền quay về.

 

Sau khi cập bến, Mạnh Huyền Triết để Mạnh Ngọc ở lại nhà thuyền, nói muốn đưa ta về trước.

 

Chúng ta một trước một sau, lặng lẽ bước đi dưới tuyết.

 

Về đến nhà, tuyết trắng đã phủ đầy đầu tóc.

 

Hắn gõ cửa.

 

Người ra mở là mẫu thân ta.

 

Thấy Mạnh Huyền Triết, bà rõ ràng ngẩn ra một thoáng.

 

Giây lát sau, bà lấy từ cạnh cửa một cây ô, đưa cho hắn.

 

“Tuyết lớn rồi, Mạnh công tử sớm về đi thôi.”

 

Hắn ôm quyền thi lễ:

 

“Đã làm phiền rồi.”

 

Cửa vừa khép lại, trong nhà chỉ còn tiếng củi cháy lách tách vang lên.

 

Ta nhìn vẻ mặt của mẫu thân, chần chừ hỏi:

 

“Mẹ… mẹ quen biết ngài ấy sao?”

 

Ánh mắt bà dừng lại trên chiếc áo choàng phủ vai ta, thoáng lộ ra vài phần u sầu.

 

Bà hỏi:

 

“Khi nào con thân thiết với người ta đến vậy rồi?”

 

Ta liền đem chuyện đồng hành trên Vận Hà, tình cờ gặp lại nơi tàng thư các, và việc đang dạy học cho Mạnh Ngọc kể lại một lượt.

 

Mẫu thân nghe xong, chỉ không ngừng lắc đầu:

 

“Tội lỗi… tội lỗi thay! Về sau con đừng qua lại với họ nữa…”

 

“Vì sao vậy ạ?”

 

Bà nhìn ta, trong ánh mắt đã có chút tức giận.

 

“Mẹ nhìn ra rồi… giữa con và ngài ấy là có tình cảm!

 

“Nhưng con có từng nghĩ tới, một người vừa có tài danh, lại dung mạo tuấn tú, tại sao đến giờ vẫn chưa thành thân?”

 

Ta khẽ bứt vạt áo, lòng đầy nghi hoặc.

 

Mẫu thân đau đớn dằn từng lời:

 

“Là bởi… ngài ấy khắc thê đó!”

 

“Thê tử đầu tiên của ngài ấy, còn chưa kịp bước qua cửa thì đã bệnh nặng qua đời.

 

“Người thê tử thứ hai tuy có thành thân, nhưng chưa đầy một năm cũng mất!”

 

“Kể từ đó, không còn nhà nào dám gả nhi nữ cho ngài ấy nữa!”

 

Ta sững sờ đến cực độ.

 

Trong đầu bất chợt hiện lên lời mấy vị nữ quyến từng nói tại tàng thư các:

 

“Mạnh đại nhân chỉ nên ngắm từ xa, nếu muốn gả cho ngài ấy, trong nhà tuyệt đối sẽ không chấp thuận.”

 

Thì ra, là vì nguyên cớ này...

 

“Nhưng mà…”

 

Ta mở miệng, định nói ta vốn chẳng tin vào mấy chuyện tương khắc ấy.

 

Thế nhưng mẫu thân liền dập mạnh lời ta:

 

“Không có nhưng nhị gì cả!”

 

“Con qua lại với ngài ấy, mẹ nhất quyết không đồng ý!”

 

“Cả đời này điều khiến mẹ hối hận nhất, chính là năm xưa không ngăn con gả cho Ôn Húc, để rồi sau đó phải trơ mắt nhìn con rơi vào khổ sở!”

 

“Nhưng Ôn Húc, cùng lắm cũng chỉ có thể làm tổn thương lòng con. Còn người kia…”

 

“Có thể khiến con mất mạng đấy!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com