Mẫu Đơn Xanh

Chương 7



Đang định mở lời, khuyên nàng chớ nên quá sa vào mộng tưởng tình ái.

 

Nhưng nàng lại nói tiếp:

 

“Thế nhưng muội không muốn làm Đỗ Lệ Nương, muốn muốn làm Thang Hiển Tổ!”

 

“Thiên hạ ai ai cũng mong thành người trong mộng, còn muội thì muốn trở thành kẻ tạo mộng!”

(‘Mẫu đơn đình’ hay còn gọi là ‘Hoàn hồn ký’ hay ‘Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký’ là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.)

 

Ta chợt ngẩn người.

 

Nàng nói quả quyết đến thế, khiến ta bất giác nhớ lại — hình như ta từng nói những lời tương tự...

 

Lúc còn niên thiếu, lòng chưa vướng sầu, nét chữ ta viết cũng là để dệt mộng.

 

Cúi đầu bên án, viết không ngừng nghỉ, chỉ mong một ngày nào đó, trên sân khấu sẽ có người ngâm lời ta viết, dưới đài sẽ có người hỏi: “Tác giả là ai?”

 

Chỉ là sau này mới hiểu, giấc mộng ấy khó đến dường nào.

 

Cả thiên hạ đối với tài hoa và bút mực của nữ tử, khắt khe đến cực điểm.

 

Tác phẩm nữ nhi viết ra, khó được ghi tên, càng khó lưu truyền hậu thế.

 

Dù tuyệt diễm nghìn năm, cuối cùng cũng chỉ bị xem là “tiêu khiển trong khuê phòng.”

 

Ta mấy lần định mở miệng khuyên, lại thôi.

 

Cuối cùng, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc nàng.

 

“Ta tin muội.”

 

“Nhất định muội sẽ viết nên câu chuyện của riêng mình.”

 

14

 

Hôm ấy sau buổi học, Mạnh Ngọc ngồi trước án luyện chữ, còn ta thì nhàn nhã dạo quanh mấy giá sách, tùy ý lật xem.

 

Tại một góc khuất, ta tình cờ trông thấy hai quyển ‘Mẫu Đơn Đình’ đã nhuốm màu năm tháng.

 

Trang sách hơi ngả vàng, gáy sách sờn rách, lộ rõ dấu vết thời gian.

 

Ta tò mò rút ra xem, vừa mở ra thì bất chợt sững người.

 

Trên từng trang giấy, chi chít những dòng bút tích chen chúc, dường như người viết còn rất trẻ, say mê không dứt với chuyện tình của Đỗ Lệ Nương trong sách.

 

Nét chữ thanh tú, non nớt, tình cảm trải dài sâu sắc.

 

Ta chỉ mới lật mấy trang, liền bị cuốn hút không rời.

 

Trước đây, Mạnh Huyền Triết từng nói, sách trong nhà hắn, ta có thể tùy ý mượn đọc.

 

Vì thế, sau khi nhờ Mạnh Ngọc nhắn lại cho hắn, ta mang hai quyển ‘Mẫu Đơn Đình’ ấy về nhà.

 

Ăn tối xong, ta ôm sách tựa gối, đọc mãi đến tận khuya.

 

Càng đọc càng cảm động.

 

Những lời bình trên trang, chân thành tha thiết, đọc đến chỗ sầu thương, nét mực dưới dòng còn lấm tấm vết lệ mờ.

 

Thú vị hơn, hai quyển thượng hạ của vở kịch, không phải cùng một người phê chú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Người sau có phần dè dặt, lý trí hơn, tuy cố bắt chước bút pháp người trước, nhưng vẫn giữ được khí chất riêng.

 

Ta gần như nín thở mà đọc đến hết, cảm giác như hai người ấy đã vượt qua thời gian, cùng ta trò chuyện, rung cảm giữa từng dòng chữ.

 

Đến khi lật tới trang cuối cùng, ta mới thấy hai dòng bút ký:

 

【Trần Đồng – Đàm Nga】

 

Ta sững người.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thì ra, đó là tâm huyết của hai nữ tử.

 

15

 

Bản bình giải ‘Mẫu Đơn Đình’ trên đời vốn có rất nhiều, thế nhưng những bản được lưu truyền rộng rãi, đều là bút tích của nam nhân.

 

Phần nhiều chỉ bình ở từ ngữ, nhạc điệu, tuyệt không có góc nhìn từ chốn khuê phòng.

 

Ta khẽ vuốt lên lớp bìa đã sờn cũ, trong lòng dâng lên chút xót xa.

 

Không biết Mạnh Huyền Triết tìm được quyển sách này từ đâu…

 

Bởi phần bình chú trong đó viết quá đỗi xuất sắc, quá đỗi tài tình.

 

Cớ sao lại để nó bị vùi lấp trên một giá sách, mặc cho năm tháng bào mòn?

 

Có lẽ là vì cuộc đối thoại ban ngày cùng Mạnh Ngọc đã đánh thức tâm nguyện ban đầu trong lòng ta.

 

Ta không khỏi nghĩ: nếu quyển sách này được khắc in, được người đời biết đến, thì biết bao tốt đẹp?

 

Chỉ là, nghĩ cũng biết, chuyện ấy e rằng là điều không tưởng.

 

Ta thở dài, cẩn thận cất hai quyển sách vào hòm.

 

Định sẽ mặc nguyên áo mà lên giường nghỉ ngơi.

 

Thế nhưng trở mình hết lần này sang lần khác, chẳng thể chợp mắt.

 

Trong lòng bỗng vang lên một âm thanh, yếu ớt nhưng rõ ràng:

 

— Ngươi thực sự cam lòng sao?

 

Cam lòng để từng câu từng chữ m.á.u lệ của mình bị kẻ khác cướp danh, rồi cúi đầu nhận mệnh?

 

Cam lòng để tâm tư và tài hoa của hai nàng, hóa thành tro bụi, mục nát theo thời gian?

 

Nếu mai này Mạnh Ngọc cũng giống như ta, viết nên cả một đời phồn hoa, mà vẫn vô thanh vô danh thì sao?

 

Ta nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn đắng.

 

Ta biết rõ, ta không cam lòng.

 

Dù rằng ta đã rời xa kinh thành, dù rằng đã bao lâu chưa từng cầm bút, nhưng trong lòng ta vẫn luôn chờ đợi.

 

Chờ một ngày nào đó, có thể nhìn thấy cái tên của mình — Tiền Lệnh Nghi, in rõ ràng trên bản kịch văn của ‘Mẫu Đơn Xanh’.

 

Có lẽ đó sẽ là dòng chữ ngắn nhất trong cả cuốn sách.

 

Nhưng lại là dòng quan trọng nhất.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com