Lẽ ra nên chọn rể theo thứ tự bảng xếp hạng, nhưng Thẩm Uyển Nga lại đem lòng yêu thích thi phẩm của Cố Xán.
Nha hoàn thân cận nói với nàng, trong ba vị công tử ấy, chỉ có một người diện mạo thanh tú, còn lại đều xấu xí vô cùng.
Thẩm Uyển Nga chỉ mỉm cười mà rằng:
“Chỉ cần học vấn xuất chúng, dung mạo đẹp xấu có can hệ gì?”
Phụ thân nàng lại ra thêm một bài thơ, để ba người tiếp tục bình phẩm, đánh giá thực lực.
Công tử hai nhà Lưu và Xa chỉ biết ngợi khen sáo rỗng.
Duy chỉ có Cố Xán là bình thơ đúng mực, lời lời thỏa đáng.
Phụ thân Thẩm gia sinh nghi, bèn quyết định mở thêm một hội thơ nữa.
Muốn tìm ra hiền tài chân chính, làm rể quý cho mình.
Mặt khác, Xa Tĩnh Phương sau khi xem được bài thơ do Tạ Anh sáng tác mà ca ca mình mang về, trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ.
Nàng tưởng đó là thi phẩm của công tử họ Lưu.
Lại vô tình bắt gặp ca ca mình cùng công tử họ Lưu bắt nạt Cố Xán.
Từ đó nàng đoan chắc, họ Lưu tuyệt đối không thể viết ra áng thơ ấy.
Nàng bèn sai v.ú nuôi đến phủ họ Lưu dò la tin tức.
Nói rằng, bất kể người đó mang họ gì, xuất thân ra sao.
Nàng chỉ yêu bài thơ ấy, cũng vì thế mà cảm mến người làm ra nó.]
......
Kể đến đây, Mạnh Huyền Triết dừng lại.
Người kia ngẩn người, hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
“Sao lại không có sau đó được?”
“Phần sau còn nằm trong bụng tác giả kia kìa.”
Người kia đập đùi tiếc nuối: “Hóa ra còn chưa viết xong à!”
Rồi lắc đầu rời đi, lòng đầy nuối tiếc.
08
Mạnh Huyền Triết vừa kể xong, vở kịch trên đài cũng vừa đến hồi kết.
Khán giả thi nhau ném tiền thưởng, rồi tụ lại một chỗ, sôi nổi bàn luận kết cục của cuộc kén rể ấy rốt cuộc sẽ ra sao.
Ta cùng hắn chen ra khỏi đám đông, nhẹ giọng hỏi:
“Công tử hiểu rõ vở này đến thế, vậy thấy nó viết ra sao?”
Hắn trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Hay, mà cũng không hay.”
“Sao lại như vậy?”
“Bởi vở kịch bản thân rất hay. Tài tử giai nhân, tâm ý tương thông, bọn công tử bột thì lộ rõ bộ mặt xấu xa, khiến người mong chờ diễn biến tiếp theo.”
“Nhưng chuyện ngoài vở, lại không hay chút nào.”
“Ý công tử là gì?”
“Tác giả vở kịch, được ghi là Ôn Húc – người vừa mới làm phò mã. Thế nhưng ta lại cảm thấy, hắn không phải tác giả chân chính.”
Ta lập tức sững sờ.
Mạnh Huyền Triết đưa mắt nhìn về nơi xa xăm.
“Ta từng đọc qua bài văn của Ôn công tử trong kỳ hội thí. Quả thật hắn có chút tài học, nhưng mọi câu chữ đều chỉ cốt lấy lòng quan khảo, nhằm cầu danh mà thôi.”
“Còn ‘Mẫu Đơn Xanh’ lại mượn phong cách của công tử Lưu và Xa, để châm biếm thế quyền, ý tứ đôi bên khác biệt muôn trùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Huống chi, trong vở kịch ấy, tâm tư nữ tử được khắc họa tinh tế khôn cùng, nếu chẳng từng tự thân trải qua, quyết không thể viết ra như vậy.”
“Vì thế, ta cả gan đoán rằng, vở kịch này do một nữ tử chấp bút.”
“Chỉ tiếc rằng, nàng chẳng để lại tên, để cho kẻ khác mượn sức mà trèo cao.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nói tới đây, hắn khẽ lắc đầu, cười giễu:
“Ôn Húc kia, cũng chẳng khác gì những kẻ tiểu nhân trong kịch, thật chẳng biết xấu hổ…”
“Chỉ là, nếu có duyên được gặp nữ tử ấy, thật mong có thể kết giao một phen.”
Tim ta như có tiếng sét đánh ngang, bước chân bỗng khựng lại.
Suýt nữa buột miệng thốt lên: “Người ấy là ta.”
Lại cố hít sâu mấy lần, ép cho giọt lệ đang dâng trào rút ngược vào trong.
Đã rời kinh thành, thì có gì phải khiến sóng gió nổi lên lần nữa.
Cuối cùng, ta chỉ khẽ cúi mắt, mỉm cười nói:
“Mạnh công tử mắt tinh như đuốc, nếu nữ tử ấy hay biết, hẳn sẽ rất vui mừng.”
Hắn cũng mỉm cười đáp lại.
Biển người tấp nập, ánh mắt chúng ta khẽ chạm nhau giữa dòng xuôi ngược.
Hắn vẫn như lần đầu bắt chuyện, ôm quyền khom người thi lễ.
“Thuyền đi ngàn dặm, được đồng hành cùng cô nương, chuyến này chẳng uổng.”
Thoáng chốc, lòng ta bỗng dâng lên một nỗi u sầu khó tả.
Giờ khắc ly biệt, cuối cùng vẫn phải đến.
Ta khẽ nói:
“Mạnh công tử, hẹn tái ngộ.”
Hắn khẽ vẫy tay, bước về phía cuối con đường.
Ta cũng xoay người rời đi.
Lững thững bước được trăm bước, mới sực tỉnh mà khựng lại.
Lẽ ra nên hỏi hắn cư ngụ nơi đâu…
Nhưng khi quay đầu, bóng dáng ấy đã sớm không còn thấy đâu nữa.
09
Về đến nhà.
Phụ mẫu đã già đi không ít.
Hai người ôm lấy ta, cùng rơi lệ.
Mẫu thân vừa vỗ vai ta, vừa nghẹn ngào:
“Ngày trước đã bảo con đừng gả cho hắn, con lại cố chấp mà gả...”
“Con sớm hôm vất vả khổ nhọc, còn hắn thì phô trương rạng rỡ làm tân lang!”
Phụ thân vội ngăn bà lại.
“Thôi thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa. Giờ cả nhà đoàn tụ, ấy là đại phúc rồi.”
Ta vùi mình vào lòng cha mẹ.
Từng chút từng chút, lau khô nước mắt.
Phải rồi.
Gia đình sum vầy, đã là may mắn lớn lao.
Nhà chồng có thể mất, nhưng nhà mẹ đẻ vẫn còn.
Dẫu trời đất mênh mang, vẫn còn một nơi cho ta quay về.