Mẫu Đơn Xanh

Chương 5



Về sau, vì sợ ta buồn khổ, mẹ thường dẫn ta đi dạo tửu lâu, ăn chút điểm tâm. 

 

Đến Trung thu lại ra thả hoa đăng, ngắm triều lớn Tiền Đường. 

 

Dần dần, ta cũng quen với cuộc sống nơi Hàng Châu. 

 

Chỉ là đôi khi, vào những đêm khuya tĩnh lặng, lòng lại bất giác nhớ về những ngày cầm bút dưới ánh đèn, nhớ đến ngọn lửa rực cháy thiêu rụi từng trang bản thảo hôm ấy. 

 

Sau mấy chục ngày rong chơi, tâm hứng cũng dần nguội lạnh. 

 

Phụ thân ta mang đến một tin tức. 

 

Người nói, phủ học Hàng Châu đang tiến hành chỉnh lý tàng thư các, nhưng thiếu người phụ giúp. 

 

Bởi vậy, họ đang tìm những ai biết chữ nghĩa đến hỗ trợ. 

 

Cha biết ta yêu việc đọc sách, liền nhờ cậy quan thủ thư giữ lại một chỗ cho ta. 

 

Vừa có thể nhận công bạc, lại còn được mượn sách đem về đọc nếu ghi danh cẩn thận. 

 

Ta mừng rỡ vô cùng, hí hửng chạy đến. 

 

Không ngờ trong số người tới giúp, lại có mấy vị nữ tử trẻ tuổi. 

 

Họ đều là tiểu thư nhà quyền quý, suốt mấy ngày nay, đến trưa lại tụ họp than thở. 

 

“Ôi! Hôm nay Mạnh đại nhân cũng không tới!” 

 

“Chẳng phải nói ngày nào ngài ấy cũng lui tới tàng thư các sao?” 

 

“Ta ở đây suốt ba hôm rồi, đến cái bóng cũng chưa thấy!” 

 

Nghe thế, lòng ta không khỏi dấy lên tò mò, bèn hỏi: 

 

“Các cô nói ‘Mạnh đại nhân’ là ai vậy?” 

 

Mấy người họ tròn mắt kinh ngạc. 

 

“Cô nương… không phải đến đây vì ngài ấy sao?” 

 

10

 

Thấy vẻ mặt ta ngơ ngác.  

 

Các nàng lập tức vây quanh, ríu rít nói không ngừng. 

 

“Mạnh đại nhân là giáo dụ* của phủ học, tài danh vang xa, là đại tài tử ai ai cũng biết, là mộng trung nhân của biết bao khuê tú trong thành!” 

 

“Kỳ thi viện, ngài ấy đoạt đầu bảng; thi hương, lại đỗ giải nguyên. Nếu tiếp tục ứng thí, e rằng tương lai sẽ là hội nguyên, trạng nguyên!” 

 

“Không chỉ dung mạo tuấn tú, mà tâm địa cũng hiền lương. Trước kia có học trò không đủ tiền nộp học phí, ngài ấy tự bỏ bạc ra giúp đỡ!” 

 

“Nếu đời này được ngài ấy nói với ta một câu, c.h.ế.t cũng mãn nguyện rồi!” 

 

Ta nhìn từng người một, ai nấy đều má ửng hồng, mặt mày say đắm, không khỏi bật cười: 

 

“Các cô đã thích ngài ấy như thế, sao không nhờ bà mối đến dạm hỏi, mà chỉ lén lút đứng nhìn ở đây?” 

 

Các nàng nhìn nhau, rồi than rằng: 

 

“Than ôi! Đối với Mạnh đại nhân, chỉ có thể ngắm từ xa.” 

 

“Nếu muốn gả cho ngài ấy, trong nhà tuyệt đối sẽ không cho phép.” 

 

“Cớ sao vậy?” 

 

Các nàng nhìn quanh một lượt, xác nhận xung quanh không có ai. 

 

Sau đó vẫy tay ra hiệu, bảo ta ghé tai lại gần. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Bởi vì…” 

 

“Khụ khụ!” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quan thủ thư đã đến. 

 

Cả nhóm tản đi như chim thú hoảng sợ. 

 

Các nàng để lại cho ta một ánh mắt đầy tiếc nuối, còn ta cũng chẳng còn cơ hội hỏi rõ đầu đuôi. 

 

Trên đường về nhà, một cơn mưa lớn đổ xuống bất ngờ. 

 

Ta không mang theo ô, chỉ đành lao mình trong mưa trở về. 

 

Kết quả, đêm ấy đã phát sốt. 

 

Cơn sốt kéo dài suốt ba ngày. 

 

Đến chiều tối ngày thứ ba, ta mới mơ mơ màng màng nhớ ra quyển sách mượn từ trước đã đến kỳ hoàn trả. 

 

Phụ thân vẫn chưa tan việc, mẫu thân thì đang mang cơm đến cho người. 

 

Ta đành lê từng bước nặng nề, thân thể yếu ớt mà lần đến tàng thư các. 

 

Quan thủ thư lại không có mặt. 

 

Ta đưa mắt nhìn quanh, bất chợt thấy một bóng người nơi góc khuất giá sách. 

 

Vừa định cất tiếng gọi, nhưng khi thấy rõ diện mạo người ấy, ta liền sững sờ tại chỗ. 

 

Người đó tựa lưng vào tường, trong tay cầm nửa quyển sách. 

 

Ánh tà dương xuyên qua ô cửa chạm khắc hoa văn, nghiêng nghiêng chiếu rọi, nhuộm vai áo hắn một tầng sắc vàng rực rỡ. 

 

Phía sau có người bước vào, nghi hoặc nói: 

 

“Sao giờ này còn có người ở đây? Tàng thư các sắp khóa cửa, xin hãy rời đi sớm.” 

 

Nghe tiếng, người kia ngẩng đầu lên. 

 

Nhìn thấy ta, khẽ sững người. 

 

Sau đó liền mỉm cười. 

 

“… Tiền cô nương, đã lâu không gặp.” 

 

Thì ra, lại là Mạnh Huyền Triết. 

 

(*教諭 (giáo dụ) là một chức quan trong hệ thống giáo dục thời phong kiến, thường đảm nhiệm việc giảng dạy, quản lý, hoặc trợ giảng tại các trường học của nhà nước, đặc biệt là phủ học (trường học của phủ, cấp địa phương lớn hơn huyện).

Về vị trí, giáo dụ thường là cấp dưới của 訓導 (huấn đạo) hoặc 教官 (giáo quan), và dưới 山長 (sơn trưởng – hiệu trưởng) nếu có.

Đây là một chức quan nhỏ nhưng vẫn thuộc hệ thống quan chế, thường dành cho những người có học vấn, tú tài hoặc cử nhân.)

 

11

 

Khi hắn đưa ta vào thư phòng ngồi.

 

Trong lòng ta vẫn còn đôi phần ngơ ngác.

 

“Vì sao Mạnh công tử lại có mặt ở tàng thư các?”

 

“Ta làm việc tại phủ học, vừa rồi đến tìm mấy quyển sách.”

 

“Đã có công vụ trong mình, cớ sao trước đó lại đến kinh thành?”

 

“Giáo dụ phủ học mỗi năm phải vào kinh quan sát kỳ hội thí, năm nay đến lượt ta đi.”

 

Ta sững sờ hồi lâu, đầu óc mơ hồ mới chợt hiểu ra.

 

“A, thì ra… công tử chính là vị Mạnh đại nhân mà các cô nương kia ngày ngày đến để ngắm nhìn?”

 

Lần này đến lượt hắn ngẩn người.

 

Cúi đầu rót cho ta một chén trà, khẽ mỉm cười, vẻ bất lực hiện trên môi.

 

“Ban ngày đông người quá, nên ta đành đến muộn một chút.”

 

Làn hơi nước trắng bốc lên, mờ mờ che khuất khuôn mặt hắn.

 

Má ta khẽ ửng đỏ, chẳng rõ vì sao.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com