Mẫu Đơn Xanh
05
Ta gần như tuyệt vọng, đành đến phủ công chúa để đòi lại công đạo.
Thế nhưng ngay cả mặt công chúa, ta cũng chẳng thể diện kiến.
Một tên hạ nhân đá vào sau đầu gối ta, khiến ta quỳ sụp xuống đất.
Nữ quan chưởng sự đứng trên cao nhìn xuống.
“Chốn trọng địa phủ công chúa, kẻ nào dám làm loạn?”
Ta nghẹn ngào, không thành lời:
“Chính ta mới là nguyên tác giả của ‘Mẫu Đơn Xanh’!!”
“Chát—”
Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt ta.
“Tiện tỳ! Ngươi dám ăn nói bừa bãi, mạo phạm danh tiếng của phò mã gia?”
“Hạng đàn bà không biết giữ phận, chẳng hiểu liêm sỉ! Bảo sao phò mã gia phải bỏ ngươi!”
Ôn Húc lúc này xuất hiện sau lưng mọi người.
Hắn chậm rãi bước đến gần, nâng cằm ta lên, lướt tay qua má ta đang sưng đỏ.
Chậc chậc hai tiếng.
“Thật đáng thương…”
Ta nghẹn ngào hỏi:
“Tại sao… tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy?”
Bỏ rơi ta chưa đủ.
Cớ sao đến cả những dòng chữ ta viết, cũng phải cướp lấy để đề tên hắn?
Hắn chỉ cúi đầu, ghé sát tai ta, chậm rãi nói:
“Được công chúa ưu ái, làm sao ta có thể cô phụ thiên ân?”
“Nàng chẳng mang lại lợi ích gì cho tiền đồ của ta, trách cũng chẳng trách được ta…”
Hắn đứng dậy, thản nhiên bảo với đám hạ nhân:
“Đuổi nàng ta đi.”
Ta bị ném ra ngoài đại môn.
Cánh cửa son đỏ khép lại, một người lạnh giọng nói:
“Phò mã gia đã dặn! Nếu ngươi dám đến đây quấy rối thêm lần nữa, đừng trách bị tống thẳng vào ngục phủ!”
Khoảnh khắc ấy, ta rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Những năm tháng qua, rốt cuộc ta đã trao sai tấm chân tình.
Trong mắt hắn, ta sớm đã chẳng còn là thê tử, mà chỉ là một tấm đệm chân vừa khéo phù hợp.
Cho nên, đi qua thì bỏ, giẫm xong thì vứt.
06
Thuyền đi đã tròn mười ngày.
Lòng ta vẫn luôn u uẩn, không sao thư thái.
Thường đứng nơi mũi thuyền, ngắm sóng nước thăng trầm suốt ngày đêm, âm thầm sầu não.
Cho đến khi thuyền vào địa phận Sơn Đông, sông Hoàng Hà nhập dòng, sóng nước cuồn cuộn hùng vĩ.
Lúc ấy ta mới cảm thấy tâm cảnh khoáng đạt trở lại.
Buột miệng ngâm: “Hoàng Hà nhập tào lai, đào thanh quyển mộ khai.”
(“Sông Hoàng Hà đổ vào kênh đào, sóng gào vang động cuốn tung cả buổi chiều tà.”)
Bên cạnh có người tiếp lời: “Thiên đê thùy lục liễu, vạn lý kiến quy hoè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
(“Ngàn bờ đê liễu biếc rủ mềm, muôn dặm xa vẫn thấy cây hoè chốn cũ.”)
Ta quay đầu nhìn, thì ra là một thiếu niên tuấn tú.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hắn hướng ta ôm quyền thi lễ, vẻ mặt nhu hòa nhã nhặn.
“Tại hạ Mạnh Huyền Triết, vừa nghe cô nương ngâm thơ, không kìm được muốn tiếp một câu, thất lễ rồi.”
Hắn tiếp được thơ ta, ta tự nhiên lấy làm vui mừng.
Liền mỉm cười đáp: “Không sao.”
Hóa ra, hắn cũng như ta, đang trên đường đến Hàng Châu.
Chặng đường dài dằng dặc, đôi khi chúng ta có trò chuyện vài câu.
Lúc đầu lòng ta còn chất đầy oán giận, lời nói cũng chẳng nhiều.
Dần dần ta nhận ra, hắn vốn là người uyên bác, thông hiểu thơ phú, kịch văn không gì không tường.
Chúng ta mỗi người một ý, nhưng lại thường gặp tiếng lòng tương hợp, thậm chí có đôi phần tri kỷ.
Chẳng hay chẳng biết, đã qua một tháng.
Thuyền cập bến cuối cùng.
Đúng dịp hội chùa, lúc chúng ta rời bến, trên phố xá đã nhộn nhịp người qua kẻ lại.
Phía xa là một đài diễn kịch, trống chiêng rền vang.
Ta nhìn khung cảnh náo nhiệt chốn hồng trần, trong lòng bất giác bâng khuâng, như vừa bước ra khỏi một giấc mộng dài.
Tảng đá đè nặng trong tim, lúc ấy như được nới lỏng phần nào.
Ta liền hỏi hắn: “Muốn cùng ta đến xem một chút chăng?”
Hắn mỉm cười đáp ứng.
Chúng ta theo dòng người chen lấn tiến lên, góp vui cùng muôn dân.
Thế nhưng, khi đến gần nhìn rõ, ta liền siết chặt tay, bắt đầu hối hận vì lời đề nghị ấy.
Bởi lẽ trên đài kia, đang diễn chính là ‘Mẫu Đơn Xanh’ – vở kịch ta đã viết nên bằng m.á.u lệ.
07
Những nỗi thương tâm vốn đã phai nhạt đôi phần trong tháng qua, giờ phút này lại bị khơi dậy một lần nữa.
Ta không muốn nhìn thêm, toan xoay người rời đi.
Nào ngờ đã có một người chen đến bên cạnh Mạnh Huyền Triết, tò mò hỏi hắn:
“Huynh đài, đây là vở gì mà náo nhiệt đến thế?”
Mạnh Huyền Triết đáp: “Gần đây kinh thành rộ lên vở diễn này, tên là ‘Mẫu Đơn Xanh’.”
“Mẫu Đơn Xanh? Nói về chuyện gì thế?”
“Một hai câu sao nói cho rõ.”
Người kia thấy hắn am hiểu, liền khẩn khoản nhờ kể lại nội dung.
Thế là Mạnh Huyền Triết từ tốn cất lời:
[Họ Thẩm có một ái nữ dung mạo tài tình đều xuất chúng, tên gọi Uyển Nga.
Đến tuổi cập kê, phụ thân nàng bèn lấy Mẫu Đơn Xanh làm đề, mở hội thơ tuyển chọn phu quân tương lai cho nàng.
Trong đó, có hai tên công tử con nhà giàu không hiểu thi văn, liền thuê người viết thay, giở trò dối trá.”
Công tử nhà họ Lưu mời tiên sinh tư thục của mình là Tạ Anh đến trợ bút.
Công tử họ Xa thì nhờ thân muội muội là Xa Tĩnh Phương giúp đỡ.
Chỉ riêng kẻ xuất thân hàn vi – Cố Xán – là người tự tay làm thơ.
Kết quả hội thơ, công tử họ Lưu xếp nhất, công tử họ Xa đứng nhì, Cố Xán xếp thứ ba.
Xét theo chân tài thực học, thì Tạ Anh đáng xếp đầu, Xa Tĩnh Phương thứ hai, còn lại vẫn là Cố Xán.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com