Ôn Húc trợn mắt hét lên một tiếng, cả người ngã quỵ xuống đất, phát ra những tiếng rít nghẹn hoảng loạn.
“Ngươi... ngươi…!”
“Ngươi sao lại ở đây?!!”
Nàng ung dung phủi bụi trên tay áo, mỉm cười nói:
“Bản cung mê nhất là xem hí kịch, không ở đây thì chẳng phải bỏ lỡ một vở hay rồi sao?”
Từ bên hông, nàng rút ra chùm chìa khóa nhà ngục, mở khóa cửa cho ta.
Rồi kéo tay ta ra khỏi lao phòng, nghiêng đầu đánh giá ta một lượt.
“Ngươi… đúng là một người thú vị.”
Ta vẫn còn chưa hoàn hồn, giọng run rẩy:
“…Điện hạ… công chúa?”
Nàng nháy mắt với ta, nụ cười như hoa nở dưới ánh xuân:
“Đi thôi, bên ngoài còn một vở kịch hay đang chờ kìa!”
Ta ngơ ngác đi theo bên cạnh nàng, lòng vẫn chưa hết chấn động.
Khi đến công đường, Mạnh Huyền Triết cũng vừa được thả ra.
Ta và hắn nhìn nhau, ánh mắt đều mang theo vẻ bàng hoàng chưa kịp tan.
Sau lưng hắn, một hàng người đã quỳ rạp dưới đất.
Ở chính giữa là vị Tri phủ và không lâu sau, Ôn Húc cũng bị trói chặt như con heo, ném thẳng ra giữa đại đường.
Cả hai đều phủ phục sát đất, toàn thân run rẩy.
Công chúa bước lên ghế thẩm vấn, ngồi ngay vào vị trí của Tri phủ, giọng lạnh lùng mà uy nghi:
“Bản cung hiện có hai câu muốn hỏi. Ai biết đáp án thì nói, bản cung sẽ nghe.”
“Thứ nhất — ‘Mẫu Đơn Xanh’, rốt cuộc là do ai viết?”
Trán Ôn Húc rịn đầy mồ hôi lạnh, cắn răng, không dám thốt một lời.
“Thứ hai — vụ án gian lận khoa cử năm xưa, chủ mưu là ai?”
Thân thể Tri phủ chấn động, ánh mắt d.a.o động, vẫn không mở miệng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Công chúa bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh hơn sương tuyết:
“Ai trả lời trước, bản cung coi như lập công chuộc tội, sẽ chừa cho một con đường sống.”
Dưới công đường, không khí im phăng phắc như tờ.
Nhưng chỉ một khắc sau, Tri phủ đột ngột ngẩng đầu, hét lớn:
“Điện hạ minh giám! ‘Mẫu Đơn Xanh’ vốn chẳng phải do Ôn Húc viết, mà là do cô nương họ Tiền kia chấp bút!
“Hắn vì muốn lấy lòng điện hạ, mới cả gan giả danh đoạt công, đúng là lừa gạt quân vương!”
“Ngươi… đồ cẩu quan!” Ôn Húc mắng lớn, giọng như nổ lửa: “Năm đó ngươi nhận hối lộ hàng vạn lượng, sửa bảng vàng, hãm hại phụ thân Đàm Nga — tất cả đều là do ngươi làm!!”
Hai người một câu lại một câu, đem hết những hành vi đê tiện, bất chính của đối phương vạch trần ngay tại công đường, mặt đỏ tai tía, không khác gì chó cắn chó.
Thấy hai kẻ sắp lao vào đánh nhau giữa đại đường, công chúa rốt cuộc nghiêng đầu hỏi thư lại bên cạnh:
“Ghi hết rồi chứ?”
Thư lại toàn thân run rẩy, lập cập đáp: “Đã… đã ghi hết rồi ạ…”
“Áp giải cả hai vào tử lao.”
Cả hai người đờ đẫn tại chỗ, mặt không còn giọt máu.
Ôn Húc giãy dụa, hét lên trong kinh hoảng:
“Chúng ta đã trả lời rồi! Sao ngươi có thể nuốt lời?!”
Công chúa bước xuống từ ghế đường, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ánh mắt như phủ sương băng lạnh.
“Ôn Húc, từ khi ngươi rời kinh, người của ta đã bám theo từng bước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Những chuyện ngươi làm mấy tháng nay, ta nắm rõ từng điều.”
“Bảo các ngươi tố nhau, chỉ là để thuận tiện ghi vào hồ sơ, cho thiên hạ một lời công chính.”
“Ngươi thì giả danh lừa chúa, hắn thì bao che gian tà, vu oan trung lương, cả hai — đều phạm trọng tội.”
Nàng khẽ nâng cằm, chậm rãi phun ra bốn chữ cuối cùng như định càn khôn:
“Ngay từ đầu, đã không có đường sống.”
33
Nhìn hai kẻ kia vừa khóc vừa gào bị lôi đi giam vào tử lao, ta vẫn còn ngơ ngẩn chưa kịp hoàn hồn.
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, mọi thế cục đã hoàn toàn đảo ngược.
Lúc này, ta và Mạnh Huyền Triết bình an vô sự đứng ngoài, mà kẻ từng nắm quyền sinh sát — Tri phủ và Ôn Húc, lại trở thành tù phạm cúi đầu trước pháp đình.
Tất cả đều là nhờ sự xuất hiện bất ngờ của Công chúa Sùng Hoa...
Nàng bước tới, nắm lấy tay ta.
“Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, Lệnh Nghi.”
“Điện hạ…” — ta lắp bắp hỏi: “Ngài… đã sớm biết Ôn Húc lừa ngài sao?”
Công chúa khẽ thở dài.
“Đi thôi, chuyện dài dòng, đổi chỗ rồi từ từ nói.”
Nàng đi phía trước, Mạnh Huyền Triết lặng lẽ bước sau ta, đôi mày chau chặt, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Công chúa quay đầu lại, thấy thần sắc hắn như muốn nói điều gì mà vẫn cố kìm nén, liền bật cười khẽ:
“Muội muội ngươi không sao đâu, hôm đó ta đã cho đưa nàng đi chữa trị, hiện đang tạm ở trong khách điếm.
“Ngươi cứ đi cùng chúng ta là được.”
Mạnh Huyền Triết khựng lại một chút, rồi ôm quyền khẽ cúi đầu:
“Đa tạ điện hạ.”
Khi đến khách điếm, bước chân hắn ba phần bước, bảy phần ngoảnh đầu, ánh mắt không rời khỏi ta.
Còn ta thì theo công chúa bước vào phòng trong.
Cửa vừa khép lại, trong phòng tức thì tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, công chúa mới nhẹ nhàng thở dài.
“Từ khi biết đến ngươi, lòng ta vẫn luôn canh cánh không yên.
“Nay thấy ngươi bình an, lại có người thành tâm bảo vệ, kính trọng ngươi, ta mới thực sự yên lòng.”
“Năm đó, ta bị Ôn Húc lừa gạt, hồ đồ mà phạm phải sai lầm lớn… thật sự đã phụ ngươi.”
Nàng nói với vẻ chân thành, đầy hối hận.
Ta vội vã xua tay:
“Là Ôn Húc phụ dân nữ, điện hạ cũng chỉ là người bị hắn gạt mà thôi.”
“Dù vậy…” — công chúa cúi đầu, giọng nghẹn ngào —
“Cũng bởi vì ta, ngươi mới bị hắn ruồng bỏ, chịu bao tủi nhục.
“Lỗi ấy… ta không thể thoái thác.”
Nàng lộ rõ vẻ áy náy.
“Lúc trước, ta chỉ vì quá si mê câu chuyện trong vở kịch, nhất thời u mê mà hồ đồ thành thân...”
Ta chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi:
“Điện hạ… chỉ vì hắn là tác giả của ‘Mẫu Đơn Xanh’, nên mới gả cho hắn sao?”
Nàng nghe xong, bật cười khẽ, nụ cười mang theo một tia tự giễu.