Mẫu Đơn Xanh

Chương 15



30

 

Trong bóng tối, mồ hôi lạnh trên lưng ta đột ngột túa ra như mưa.

 

Ôn Húc khẽ cười, giọng mang theo vẻ đắc ý tột cùng.

 

“Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, sáng mai ta sẽ quay lại.”

 

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

 

Cửa ngục lại một lần nữa khép lại, không gian lập tức chìm vào hắc ám.

 

Cả người ta như bị quay mòng mòng, chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

 

Chẳng lẽ… thật sự phải nhượng bộ hay sao?

 

Chuyện này nay đã không còn là việc của riêng ta nữa, còn liên lụy đến Mạnh Huyền Triết.

 

Nếu đúng như lời Ôn Húc nói, nếu ta không chịu giao ra bản thảo, hắn sẽ để chúng ta c.h.ế.t rục trong chốn ngục tù này.

 

Vậy thì về sau Mạnh Ngọc phải sống ra sao?

 

Phụ mẫu ta, còn có thể sống yên ổn được nữa không?

 

Nghĩ đến những điều ấy, ta cắn chặt răng, siết chặt đôi tay lạnh buốt.

 

Hít sâu mấy hơi thật dài, ép mình bình tĩnh lại.

 

Càng là lúc như thế này, lại càng cần giữ vững đầu óc.

 

Ta bắt đầu hoài nghi — Ôn Húc thật sự phải bày ra mưu sâu kế độc đến mức ấy, thậm chí cấu kết cùng Tri phủ Hàng Châu, chỉ để đoạt lấy một quyển kịch văn quyển hạ sao?

 

Ta hồi tưởng từng lời hắn nói hôm qua, lòng chìm vào suy nghĩ.

 

Mãi đến khi hít vào một hơi thật dài, rồi chậm rãi thở ra.

 

Ta đã hiểu rõ.

 

May thay… suýt chút nữa đã để hắn dọa được.

 

Sáng hôm sau, Ôn Húc lại tới.

 

Giọng điệu vẫn như cũ, mang đầy vẻ châm chọc đắc ý:

 

“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Muốn chọn đường sống, hay đường chết?”

 

Ta nhìn hắn, giọng bình thản không gợn sóng:

 

“Đương nhiên là đường sống.”

 

Nghe ta nói vậy, Ôn Húc lập tức hiện rõ vẻ ác độc nơi đáy mắt, không còn che giấu chút nào.

 

“Ngươi xem?” — hắn bật cười khẩy — “Ta đã nói rồi, thiên hạ đều ca tụng thanh cao, nhưng đến lúc then chốt, vẫn phải cúi đầu khuất phục thôi!”

 

“Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”

 

Hắn vung tay ra hiệu, lập tức có ngục tốt đem bút, mực, giấy, nghiên vào, thậm chí còn đốt sẵn ngọn đèn dầu.

 

“Ngươi viết ngay tại đây cho xong nửa quyển còn lại, ta sẽ lập tức thả hai ngươi ra ngoài.”

 

Ta cầm lấy tờ giấy, liếc xéo hắn một cái, rồi xé tan từng mảnh.

 

Ánh mắt Ôn Húc lập tức trầm xuống, lạnh như hàn băng.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ngươi làm vậy là có ý gì?”

 

Ta ngẩng cao đầu, khí lạnh không thua gì hắn:

 

“Ôn Húc, giữa ta và ngươi — từ đầu, đã không hề tồn tại ‘đường chết’ nào cả.”

 

31

 

Ta đứng thẳng người lên, giọng vang vọng trong không gian u ám:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngươi không thể g.i.ế.c được chúng ta, mà cả Tri phủ cũng không dám giết.”

 

“Ngươi vội vàng muốn đoạt bằng được quyển hạ Mẫu Đơn Xanh, chỉ có một khả năng — đó là công chúa đã sinh nghi, ngươi cần chứng cứ để bảo toàn thân phận.”

 

“Nếu giờ mà còn gây ra án mạng, công chúa sẽ nhìn ngươi ra sao?”

 

“Còn Tri phủ?” — ta nói tiếp, giọng bình tĩnh như gió xuân thổi qua hồ nước tĩnh.

 

“Hắn chỉ muốn chôn vùi vụ án năm xưa, vùi càng sâu càng tốt. Nhưng nếu g.i.ế.c chúng ta, chuyện này e lại thành lớn.”

 

“Mạnh Huyền Triết là giáo dụ, học trò đông đúc, kẻ vào triều làm quan cũng không ít.

 

“Còn phụ mẫu ta thân thế trong sạch, môn hộ thanh bạch. Trong chúng ta, chỉ cần một người chết, cũng không thể im lặng mà qua.”

 

“Ngươi tuy là phò mã, nhưng trong tay chỉ có cái danh ‘mặt mũi’, nếu không, cũng chẳng cần vắt óc tìm kế, cố nắm cho được một điểm yếu.”

 

“Còn Tri phủ, nếu hắn không có tật giật mình, cũng chưa chắc chịu cùng ngươi đồng lõa.”

 

“Vậy nên, bất kể ta lựa chọn thế nào — con đường trước mặt ta, chỉ có sống.”

 

Ta nói dứt khoát, không chừa đường lui.

 

Trong mắt Ôn Húc thoáng hiện lên vẻ bối rối.

 

“Ngươi…!”

 

Ta nắm chặt song sắt, nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

“Ngươi còn nhớ cốt truyện của ‘Mẫu Đơn Xanh’ chứ?”

 

“Nhà họ Thẩm lấy ‘Mẫu Đơn Xanh’ làm đề, tổ chức thi thơ chọn rể.

 

Kết quả: công tử họ Lưu đứng nhất, họ Xa đứng nhì, còn kẻ sĩ nghèo Cố Xán đứng ba.”

 

“Nhưng kỳ thực, bài thơ hay nhất là của Tạ Anh, đứng sau là Xa Tĩnh Phương, rồi mới đến Cố Xán.”

 

“Xa Tĩnh Phương đọc được thơ Tạ Anh, sinh lòng ái mộ, muốn kết giao cùng, chỉ là nàng lầm tưởng đó là thơ của Lưu công tử.

 

“Nhưng sau đó nàng chứng kiến hắn cùng huynh trưởng mình bắt nạt Cố Xán nghèo hèn, liền nhận ra — người như hắn, tuyệt đối không thể viết ra được những lời như thế, từ đó sinh nghi.”

 

“Hiện giờ, công chúa chính là Xa Tĩnh Phương. Còn ngươi — chính là Lưu công tử kia.”

 

Ta nhặt bút lên, quẳng xuống trước mặt Ôn Húc.

 

“Giả như là ngươi, sẽ viết đoạn kết này ra sao?”

 

32

 

Sắc mặt Ôn Húc lập tức thay đổi.

 

Ta ví hắn như vai hề trong vở kịch — Lưu công tử, hoàn toàn xé toang lớp mặt nạ cuối cùng hắn còn cố giữ.

 

Gân xanh trên trán hắn gồ lên, giận dữ đá mạnh vào cửa ngục.

 

“Đúng! Là ta không dám g.i.ế.c ngươi!” — hắn gầm lên — “Nhưng giữ lại cái mạng hèn của ngươi để từ từ giày vò thì dễ như trở bàn tay!”

 

“Người đâu! Kéo ả ra ngoài! Đánh năm mươi trượng cho ta!”

 

Phía sau, đám ngục tốt như thể không nghe thấy gì, hoàn toàn bất động.

 

Ôn Húc quay lại, gào thét:

 

“Các ngươi điếc rồi sao?! Ta bảo kéo ả ra ngoài! Đánh c.h.ế.t cũng không được ngừng tay!”

 

Một trong số các ngục tốt khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc một lúc, rồi… đưa tay lên, kéo nhẹ khóe mặt bên phải.

 

“Rẹt” một tiếng — một lớp mặt nạ da người rơi xuống đất.

 

Tiếp đó là “keng” một tiếng sắc lạnh vang lên.

 

Chiếc mũ sắt cũng rơi xuống đất, vang lên một tiếng leng keng nặng nề.

 

Người kia tháo búi tóc, chỉnh lại mái dài buông xõa.

 

Khi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm rạng ngời, dung nhan sắc sảo không thể xem nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com