Mẫu Đơn Xanh

Chương 12



Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi kể:

 

“Thê tử đầu tiên của ta tên là Trần Đồng, là nhi nữ của ân nhân.”

 

“Thuở nhỏ nhà ta nghèo khó, là nhà họ Trần cưu mang, giúp ta ăn học.

 

“Đến khi ta thi đậu cử nhân, Trần lão gia lâm trọng bệnh.

 

“Tâm nguyện cuối đời của ông là được thấy ái nữ xuất giá.”

 

“Thế nhưng Trần Đồng thân thể yếu đuối từ nhỏ, chẳng ai nguyện tới cầu thân.

 

“Ta không nỡ để ông mang tiếc nuối mà nhắm mắt, nên đã chấp thuận mối hôn sự ấy.”

 

“Chỉ là… còn chưa kịp thành thân, hai cha con họ đã lần lượt qua đời.”

 

“Thê tử thứ hai của ta tên là Đàm Nga, là nhi nữ của cấp trên.”

 

“Sau khi ta vào phủ học nhậm chức, phụ thân nàng nhiều phen nâng đỡ, còn thường quan tâm đến Mạnh Ngọc.

 

“Nhưng về sau, kinh thành phát hiện vụ gian lận trong khoa cử, ông bị liên lụy oan, gia sản bị sung công.”

 

“Ông cầu xin ta cưới nhi nữ ông, chí ít có thể giúp nàng khôi phục thân phận, không đến mức rơi vào cảnh nô dịch quan phủ.”

 

“Ta đã đáp ứng, nhưng sau khi thành thân chưa được bao lâu, nàng ấy vì quá u uất mà qua đời.”

 

“Sau đó, khắp phố phường đều bắt đầu lan truyền lời đồn rằng ta khắc thê.”

 

“Khi ấy, ta đã nghĩ, danh tiếng như vậy với ta, cùng lắm là ảnh hưởng việc thú thê lần nữa,

 

“Nhưng nếu ta đứng ra thanh minh, vậy còn thanh danh của họ sẽ ra sao?”

 

“Đối với Trần Đồng, thiên hạ hẳn sẽ nói nàng ‘mệnh bạc thân yếu, là người không may’.

 

“Còn đối với Đàm Nga, phần nhiều lại bị gán rằng ‘nhi nữ của kẻ tội đồ, c.h.ế.t cũng đáng’.”

 

“Thế nên, chi bằng để ta một mình gánh lấy tất cả.”

 

“Hai người họ… đã chẳng còn trên đời nữa, lẽ nào còn phải mang tiếng nhơ nhuốc, bị người chê cười sao?”

 

Lời hắn vừa dứt, trong lòng ta chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.

 

Trần Đồng, Đàm Nga...

 

Hai cái tên ấy, ta không phải lần đầu nghe đến.

 

Ta bỗng nhớ đến hai quyển ‘Mẫu Đơn Đình’ mà ta từng mang từ nhà Mạnh về.

 

Những trang giấy ngả vàng, từng nét phê bút như còn ấm hơi người.

 

Giọng ta run nhẹ, lòng không giấu được niềm xúc động dâng trào:

 

“Chẳng hay… hai quyển sách mà ta mang về đọc hôm trước...

 

...Có phải là do hai nàng ấy để lại không?”

 

Hắn hơi khựng lại, như chưa kịp hiểu.

 

“Nàng nói gì cơ?”

 

Ta đã chẳng còn tâm trí để giải thích gì thêm, lập tức quay đầu chạy ra ngoài:

 

“Chàng ở đây chờ ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta lao thẳng về nhà, suýt chút nữa va phải mẫu thân đang chuẩn bị ra cửa.

 

Vội vàng mở tủ sách, rút ra hai quyển kịch văn, rồi lại lao đi như bay.

 

Mẫu thân chưa hiểu đầu đuôi, chỉ đứng từ xa gọi theo:

 

“—— Chạy chậm một chút con ơi!”

 

Ta ôm hai quyển sách vào lòng, băng qua những con phố, ngõ hẻm quen thuộc.

 

Trong tim bỗng trào lên một cảm giác khó gọi thành tên.

 

Từng đêm từng đêm, ta đã miệt mài chép lại từng chữ của các nàng, đồng cảm với những tâm tình sâu kín được gửi gắm nơi từng lời phê chú.

 

Khi ấy ta chỉ cảm thấy khâm phục, đến tận lúc này mới bừng tỉnh ngộ. 

 

Đây không phải là bút tích của hai nữ tử xa lạ, mà là chữ viết của hai người thê tử đã khuất của Mạnh Huyền Triết. 

 

Ta và họ tuy chưa từng gặp mặt, nhưng nhờ một cuốn sách, nhờ một người,  mà trong cõi mờ mịt nhân duyên, lại sinh ra một đoạn gắn bó kỳ lạ. 

 

Về đến y quán, ta đem hai quyển sách trao vào tay hắn. 

 

Mạnh Huyền Triết tỏ ra hết sức kinh ngạc. 

 

“Khi nào nàng lấy hai quyển này đi vậy?” 

 

“Hôm đó ta nhờ Mạnh Ngọc nhắn lại cho chàng… chẳng phải chàng biết rồi sao?” 

 

Hắn thở dài một tiếng: 

 

“Đa phần là… con bé quên mất không nói rồi.” 

 

Hắn cúi đầu, lật từng trang sách, trong mắt đầy cảm khái: 

 

“Quyển sách này, vốn là do Trần Đồng chú giải. 

 

“Nàng vô cùng yêu thích Mẫu Đơn Đình, lúc ấy cả quyển thượng hạ đều đủ cả.” 

 

“Nhưng thân thể nàng yếu, lại hay lén thắp đèn đọc sách ban đêm, 

 

Bị phu nhân nhà họ Trần phát hiện, giận quá liền đem toàn bộ sách đốt sạch.” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Chỉ còn lại quyển này, được nàng giấu trong gối, may mắn giữ lại.” 

 

“Về sau, Đàm Nga thấy được, vô cùng trân quý, thậm chí có thể thuộc lòng từng câu từng chữ trong sách.” 

 

“Nàng ấy nói, một cuốn sách như thế, không nên chỉ có một nửa, bèn cầm bút, tiếp tục hoàn chỉnh quyển hạ còn dang dở.” 

 

Lắng nghe lời hắn kể, n.g.ự.c ta dần dần ấm lên. Các nàng đã dốc lòng viết ra từng câu từng chữ, hắn lại gìn giữ cẩn thận suốt bao năm, nên ta mới có duyên được nhìn thấy tâm ý ẩn sâu trong từng nét mực ấy. 

 

Ta nhìn về hai quyển sách đặt trước mắt, chợt hiểu ra vì sao bản thân lại nặng lòng đến thế với chúng. Đây là một ngọn đuốc được chuyền qua thời gian, vượt khỏi năm tháng. Trần Đồng để lại quyển thượng, Đàm Nga tiếp nối quyển hạ. Mà nay, công việc chưa hoàn tất ấy, lại được số mệnh trao đến tay ta. 

 

Ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Huyền Triết. 

 

“Các nàng ấy viết hay đến như vậy, sao có thể để những trang sách ấy âm thầm mục nát, không ai hay biết?” 

 

“Ta muốn cho khắc in và xuất bản cuốn sách này.” 

 

“Ta mong rằng, tên của họ — Trần Đồng, Đàm Nga — có thể đường đường chính chính xuất hiện trên từng tờ giấy.” 

 

“Ta muốn để thiên hạ biết rằng, nữ tử cũng có tài hoa chẳng thua đấng nam nhi, cũng có tư tưởng và tình cảm xứng đáng được khắc ghi muôn đời.” 

 

Ta ngừng một lát, dịu giọng nói: “Chữ của nữ nhân… cũng xứng đáng lưu danh dưới trời đất.” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com