Mạnh Huyền Triết còn chưa kịp lên tiếng, nhưng trong ánh mắt hắn đã bừng sáng rực rỡ.
Chúng ta nhìn nhau, đều thấy rõ trong lòng đối phương là từng đợt sóng trào mãnh liệt.
Ta nhanh chóng chỉnh lý phần nội dung còn lại, rồi cùng hắn bắt đầu chạy khắp các thư phường.
Nhưng không ngoài dự đoán, dù đã đi khắp thành Hàng Châu, chẳng có hiệu sách nào chịu nhận in.
Các ông chủ, vừa nghe rõ mục đích của ta, liền giận dữ đuổi chúng ta ra khỏi cửa.
“Hoang đường! Thật là đại nghịch bất đạo! Nếu cuốn sách này bị in ra, thiên hạ sẽ nói sao?”
“Nói hiệu sách của ta chỉ toàn xuất bản tà thuyết? Nói ta xúi giục nữ nhi không giữ khuôn phép?”
“Vậy thì nửa đời sau của ta, há chẳng phải cũng tiêu tan cả sao?”
Chúng ta chỉ đành cúi đầu, ôm quyền tạ lỗi, nhẫn nại rời đi.
Trực tiếp cầu xin không thành, ta lại trầm tư thêm hai ngày.
Trong lòng dần có chủ ý.
Ta nhờ Mạnh Huyền Triết mời mấy vị tiên sinh danh vọng cao trong phủ học viết lời tựa, lại tìm thêm bốn nữ tử có chút tiếng tăm trong văn đàn viết lời bạt cho sách.
Sau đó, ta lại một lần nữa tìm đến vài vị chủ hiệu sách từng tỏ thái độ mềm mỏng.
Từng bản văn, từng trang giấy được ta rút từ trong tay áo ra, trải thẳng thớm lên bàn.
“Đây là lời tựa do sáu vị tiên sinh của phủ học đồng loạt viết, đều tán thưởng cuốn sách này có nhận xét tinh tường độc đáo.
“Đây là bốn lời bạt do bốn vị nữ tử tài danh viết ra, trong đó, tiểu thư nhà họ Lý, thân phụ chính là đương kim huyện lệnh xứ Tiền Đường.”
“Ta biết các vị lo sợ bị người đời bàn tán, nhưng đã có những danh sĩ này đứng ra làm hậu thuẫn, dù có người nói, cũng chẳng thể nói đến đầu các vị.”
“Hơn nữa, Mẫu Đơn Đình vốn đã là sách bán chạy khắp chốn, nay lại có danh nghĩa ‘nữ tử hợp bình’, càng trái với lễ pháp, lại càng dễ khiến người đời tò mò.
“Biết đâu lại có kẻ nghe danh mà tìm đến không ít.”
Ta nhìn thẳng vào họ, giọng chân thành mà kiên quyết.
“Chư vị, thực sự muốn bỏ qua một cuộc làm ăn thế này sao?”
Bọn họ cau mày, miệng lẩm bẩm:
“Cái trận thế này, xưa nay chưa từng thấy…”
“Thế đạo đổi thay thật rồi… Giờ đến nữ nhi cũng viết được sách...”
Cuối cùng, chủ tiệm Mộng Viên Thư Phường lặng thinh hồi lâu, mới trầm giọng nói:
“Cuốn sách này… ta in! Xem như đánh một ván cược!”
Thợ in lập tức thức trắng đêm để sắp chữ, chưa đầy một tháng, bản in đầu tiên đã thành hình.
Toàn bộ cuốn sách được chia làm hai quyển thượng và hạ, có kèm minh họa, bìa đóng tinh xảo.
Mà ngay nơi trang đầu tiên, có ba hàng chữ nhỏ nhưng mạnh mẽ, cứng cáp:
【Tam phụ hợp bình Mẫu Đơn Đình hoàn hồn ký】
【Tác giả: Thang Hiển Tổ】
【Trần Đồng – Đàm Nga – Tiền Lệnh Nghi đồng chú giải】
Khoảnh khắc cầm được bản in mẫu, lòng ta bỗng ngẩn ngơ.
Lặng người thật lâu, đến đầu ngón tay vẫn không rời khỏi mặt giấy.
Không còn là “thê tử của ai”: “ái nữ nhà nào”, càng không phải một cái tên vô danh.
Mà là… chính tên của chúng ta.
Gió lật từng trang giấy, phát ra những âm thanh xào xạc như tiếng lòng vang vọng.
Ta nghĩ, đây không chỉ là sự ra đời của một cuốn sách.
Mà là sự khôi phục danh nghĩa từng bị cướp đoạt, là chữ nghĩa từng bị khinh rẻ nay được ngẩng đầu.
Là điểm khởi đầu cho muôn ngàn nữ tử giống như chúng ta, cầm bút, lưu danh giữa thế gian.
27
Rời khỏi thư phường, ta và Mạnh Huyền Triết đều vui mừng khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trên phố, có đám tiểu hài chạy vội qua, phía xa vang vọng tiếng gọi con về ăn cơm của một người mẹ.
Mạnh Huyền Triết nghiêng người, dịu giọng hỏi:
“Trời đã xế chiều, nàng có muốn đến nhà ta dùng bữa không?”
Ta khẽ cười: “Được.”
Lời mời này, ta từng từ chối một lần.
Nhưng nay tâm cảnh đã khác, đương nhiên là đồng ý.
Khi đến Mạnh gia, Mạnh Ngọc vừa thấy ta liền nhào đến ôm chầm lấy, mắt hoe hoe đỏ.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lâu như vậy không đến? Có phải giận huynh trưởng của muội không… đừng cãi nhau được không?”
“Muội nhớ tỷ lắm...”
Ta khẽ xoa đầu nàng, dịu dàng trấn an: “Từ nay ta sẽ thường đến.”
Chúng ta quây quần bên bàn ăn, không khí hôm ấy, so với những ngày trước, càng thêm ấm áp nhẹ nhàng.
Sau ba tuần rượu, mặt ta đã nhuộm chút hồng, liền đứng dậy ra bên cửa sổ hóng gió.
Mạnh Huyền Triết vẫn đang trong bếp dọn dẹp.
Viễn xứ Tây Hồ, dư hà thành ỷ.
(Xa xa Tây Hồ, ráng chiều dệt gấm.)
Yên liễu họa kiều, phỉ đào ánh ngạn, dĩ thị thâm xuân.
(Liễu khói cầu hoa, đào hồng soi bóng, xuân đã muộn rồi.
Giải thích:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“煙柳畫橋” (yān liǔ huà qiáo) - “Liễu khói cầu hoa”: Hình ảnh cây liễu mờ như khói bên chiếc cầu đẹp như tranh vẽ, gợi không gian thơ mộng.
“緋桃映岸” (fēi táo yìng àn) - “Đào hồng soi bóng”: Những cây đào đỏ thắm in bóng bên bờ nước.
“已是深春” (yǐ shì shēn chūn) - “Xuân đã muộn rồi”: Diễn tả thời điểm cuối xuân, khi mùa xuân đã chín muồi sắp qua.)
Ta đứng ngắm, lòng dâng lên vài phần cảm khái.
Từ thu sang xuân, chúng ta từng bước lướt qua nhau, rồi lại một lần nữa gặp gỡ.
Từng có thử thăm dò, từng có hiểu lầm, rồi cuối cùng cũng cùng nhau đối mặt mà giãi bày chân ý.
Bệnh cũ của mẫu thân đã thuyên giảm, sau khi ta nói rõ hết thảy, người cũng không còn ngăn trở chúng ta quay lại nữa.
Nay, sách cũng đã được khắc in.
Ta chợt cảm thấy — tựa như mọi thứ trên đời, đều đang từng chút một viên mãn.
Chỉ là…
Mặt trời dần dần khuất núi.
Trong lòng ta, bỗng dâng lên một cơn bất an khó nói thành lời.
Từ hôm ấy đến nay, Ôn Húc chưa hề xuất hiện trở lại, hoàn toàn biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Điều đó, không giống với phong cách của hắn…
Đang ngẫm nghĩ, bên ngoài viện bỗng vang lên mấy tiếng gõ cửa.
Có người cất tiếng hỏi:
“Cho hỏi, đây có phải là nhà của Mạnh giáo dụ chăng?”
Ta bước tới, cất lời: “Phải, có chuyện gì sao?”
Người kia nói: “Ta là chưởng quầy của Mộng Viên thư phường.”
Vừa nghe xong, ta liền nghĩ hẳn là việc in ấn có trục trặc gì đó, liền mở cửa.
Nhưng chẳng ngờ, ngoài cửa không chỉ có mình lão chưởng quầy.
Phía sau ông ta, là cả một đội nha sai mặc quan phục.
Ông ta mặt cắt không còn giọt máu, tay run lẩy bẩy, chỉ vào ta mà nói: