Mẫu Đơn Xanh

Chương 11



22

 

Ta nhìn nam nhân với khuôn mặt vặn vẹo đang đứng trước mặt, suýt chút nữa không nhận ra hắn. 

 

Người thiếu niên phong nhã ngày nào, nay đã bị danh lợi và quyền thế ăn mòn đến không còn lại chút gì. 

 

Ta khẽ lắc đầu, trong mắt chỉ còn lại sự thương hại. 

 

Từng chữ, từng lời, ta thốt ra chậm rãi mà kiên quyết: 

 

“Giữa ta và ngươi, đã không còn gì đáng để nói nữa.” 

 

Ta xoay người, đẩy cửa bước đi. 

 

Ôn Húc lập tức nổi cơn thịnh nộ, bất ngờ vung tay bóp chặt cổ ta, ép ta dựa sát vào trụ cửa. 

 

“Không được dùng ánh mắt đó để nhìn ta!!” 

 

“Nàng tưởng mình là ai? Cớ gì dám thương hại ta?!” 

 

Ta vùng vẫy điên cuồng: “Buông ra!” 

 

Thế nhưng không sao đẩy nổi hắn. 

 

Cổ họng đau như bị thiêu đốt, trước mắt bắt đầu tối sầm lại. 

 

“Cứ… cứu...” 

 

“Choang……!” 

 

Đúng lúc ấy, một tia hàn quang xé gió lao tới! 

 

Một giọng nói lạnh băng vang lên: 

 

“Thả nàng ra.” 

 

Ta cố quay đầu, trong tầm mắt mờ nhòe hiện lên một bóng dáng quen thuộc. 

 

Là Mạnh Huyền Triết. 

 

Tay đang nắm chặt một thanh kiếm, chẳng rõ đã đoạt từ tay ai, lưỡi kiếm vững vàng kề sát bên cổ Ôn Húc. 

 

Con ngươi Ôn Húc co rút lại, hắn buông tay khỏi cổ ta, hai tay dang ra, từ từ lùi về phía sau. 

 

Hắn nghiến răng, trầm giọng quát: 

 

“Ngươi là ai?!” 

 

Mạnh Huyền Triết đáp: 

 

“Là người bảo hộ nàng.” 

 

Mạnh Huyền Triết ép Ôn Húc lùi đến sát tường, rồi quay sang hỏi ta: 

 

“Nàng ổn chứ?” 

 

Ta ôm lấy cổ họng, hơi thở vẫn còn khó nhọc, run rẩy vẫy tay ra hiệu. 

 

Ánh mắt Ôn Húc híp lại, lướt qua hai chúng ta, đột nhiên nghiến răng, lạnh lùng mỉa mai: 

 

“Tiền Lệnh Nghi, nàng giỏi lắm…”

 

“Ngày trước yêu ta đến c.h.ế.t đi sống lại, mà giờ mới nửa năm, đã gấp gáp quyến rũ tân lang?” 

 

Mạnh Huyền Triết nhấc nhẹ mũi kiếm lên: 

 

“Câm miệng, cút khỏi đây.” 

 

Sắc mặt Ôn Húc biến đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn e ngại thanh kiếm ấy, đành chậm rãi lui bước ra cửa. 

 

Chỉ là khi lướt qua vai ta, hắn khẽ cười lạnh, ghé sát tai ta, thì thầm một câu độc địa: 

 

“Chờ đến khi hắn biết… nàng từng bị ta hưu bỏ, liệu còn xem nàng là bảo vật nữa chăng?” 

 

23

 

Sau khi Ôn Húc rời đi, sắc mặt Mạnh Huyền Triết âm trầm đến đáng sợ. 

 

Hắn trả thanh kiếm lại cho một thực khách bên trong, khẽ nói một tiếng “tạ”, rồi kéo ta rời khỏi trà lâu. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Suốt dọc đường, cả hai đều lặng lẽ không nói lời nào. 

 

Tới y quán, hắn mời đại phu bốc thuốc, xin một lọ cao trị thương, rồi tự tay bôi thuốc cho ta. 

 

Tuy cằm siết chặt, nhưng tay lại rất nhẹ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta chưa từng thấy hắn nổi giận đến thế, cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng để hắn xử lý vết thương. 

 

Mãi đến khi hắn thoa xong, đưa lọ thuốc cho ta. 

 

“Mỗi ngày bôi một lần, bầm tím sẽ tan nhanh hơn.” 

 

Ta ngồi lặng trên ghế, hơi cúi đầu, khẽ hỏi: 

 

“... Công tử không muốn hỏi sao?” 

 

Hắn không nhìn ta, chỉ lắc đầu. 

 

“Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình. Chuyện nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi.” 

 

Ngón tay ta khẽ lướt qua vành lọ thuốc, trong tim như có từng đợt sóng trào lên, 

 

Nói không thành lời, chỉ thấy mũi cay cay. 

 

Hắn bỗng thở dài, rồi quỳ xuống trước mặt ta.

 

“Ta chỉ đang nghĩ, nếu hôm nay ta không tình cờ có mặt ở đó… nàng sẽ phải làm sao?”

 

Hắn ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:

 

“Hắn… còn có thể quay lại tìm nàng không?”

 

“Ta… không biết…”

 

Mày Mạnh Huyền Triết cau chặt lại.

 

“Nếu hắn còn dám đến nữa, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.”

 

Ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn — trong mắt hắn là cơn giận thật sự, không chút giả vờ.

 

Khóe mắt ta chợt nóng lên, lệ như muốn trào ra.

 

Ta nghẹn giọng nói:

 

“Hắn… không nên ra tay.”

 

“Hắn là… phu quân cũ của ta.”

 

“...Cũng là đương kim phò mã —— Ôn Húc.”

 

24

 

Ta đem mọi chuyện giữa ta và Ôn Húc, từng việc từng đoạn, kể lại cho hắn nghe.

 

Hắn lặng im nghe hết, hồi lâu mới thở ra một tiếng:

 

“Thì ra… nàng chính là nguyên tác giả của ‘Mẫu Đơn Xanh’.”

 

“Ừm.”

 

“Ngày ấy nghe chàng nói những lời kia, trong lòng ta thật sự rất vui.”

 

“Chàng là người duy nhất, nhìn thấu sau màn kịch là ta.”

 

“Có lẽ… cũng từ khi ấy, trong lòng ta bắt đầu sinh ra một thứ tình cảm khác lạ.”

 

Ánh mắt hắn khẽ lay động, rồi chậm rãi hỏi:

 

“Vậy… vì sao đột nhiên nàng không muốn đến nữa?”

 

Ta cụp mắt xuống, chậm rãi đáp:

 

“Bởi vì… mẫu thân ta nói, chàng từng khắc c.h.ế.t hai thê tử, bà không muốn nhìn thấy ta đi vào vết xe đổ đó.”

 

“Bà tuổi đã cao, lại mới qua một trận bệnh, ta không dám khiến bà buồn lòng thêm nữa.”

 

Hắn khẽ thở dài, hơi thở nặng nề như mang theo mấy phần bất lực.

 

“Thì ra là vậy…”

 

“Ta cũng từng mơ hồ đoán được một ít…”

 

Hắn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, khớp tay siết chặt.

 

“Nàng đã kể ta nghe chuyện xưa của mình, vậy ta cũng nguyện nói rõ quá khứ của ta.

 

“Chuyện của họ… ta vốn có nỗi khổ trong lòng.

 

“Nàng… có muốn nghe không?”

 

Ta khẽ gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com