Tôi gật đầu, năm học lớp mười hai, tôi đã từng mang theo áp lực đến hỏi anh đại học là như thế nào, có tốt hơn hiện tại hay không?
Trần Tuyên Tri mười tám tuổi lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng chúng ta có thể cùng nhau đi để xem thế nào.”
Lúc đó còn nghĩ bốn năm thật dài, bây giờ kết thúc rồi mới thấy tiếc nuối, nhận ra thời gian trôi nhanh đến vậy.
Tôi còn nhớ ngày đầu khai giảng, tôi và Trần Tuyên Tri ngơ ngác nhìn quanh trường, còn nhớ lần đầu gặp bạn cùng phòng, họ đã phàn nàn sao tôi trầm lặng đến thế, ít nói đến thế.
Còn nhớ lần đầu chơi game cùng mọi người, Miên Miên khen tôi đã giỏi rồi, biết trộm bùa xanh của đội địch rồi.
Sau này tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại bốn năm đó nữa, bỗng dưng tôi bật khóc.
Trong lúc tôi khóc mơ màng thì lại có cảm giác phía sau có người.
Người đó bước trên nền tuyết, từng bước nặng nề, dường như gấp gáp chạy về phía chúng tôi.
Tôi vô thức muốn quay lại thì đột nhiên tôi bị Trần Tuyên Tri đẩy mạnh ra.
Tôi ngồi phịch xuống nền tuyết, ngẩng đầu nhìn m.á.u từ người anh nhỏ xuống từng giọt.
Hôm đó m.á.u nhuộm đỏ trên nền tuyết trắng khiến tôi hoảng hốt.
Trần Tuyên Tri nắm lấy lưỡi dao, nhưng lưỡi d.a.o vẫn đ.â.m xuyên qua áo bông rồi đ.â.m thẳng vào tim anh, m.á.u thấm đỏ cả áo.
“Chết hết đi! Tại sao mấy người đều đậu vào cao học, chỉ có tôi là bị đuổi học! Là mấy người hại tôi…”
Người đi đường khống chế được Lục Tuyết.
Cô ta vùng vẫy ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuyên Tri rồi lại nhìn tôi đang ôm lấy anh.
“Hạ Hà, cô đáng bị trừng phạt, cô đáng chết! Tôi biết hết rồi, là cô thuê blogger đưa tin cho cô, là cô khuếch đại dư luận, là cô ép nhà trường phải điều tra ra tôi rồi đuổi học tôi, cô đúng là mượn d.a.o g.i.ế.c người.”
“Vậy à? Tấm ảnh đầu tiên là cô dùng AI làm đúng không? Bịa đặt, lan truyền thông tin sai sự thật là cô đã phạm pháp rồi, cô không cần dùng đạo lý cảm xúc để trói buộc tôi, những chiêu trò này hồi tiểu học tôi đã từng gặp qua rồi, sau đó nạn nhân đó đã nhảy lầu, tôi chấp nhận được vì tâm lý của tôi vững vàng chứ không phải vì cô vô tội. Lục Tuyết, cô đừng nói nghe nhẹ nhàng như vậy, cô phạm tội thì cô phải chịu hình phạt, còn nạn nhân mới là người vô tội.”
Lục Tuyết bị cảnh sát đưa đi, tôi không nói lời nào lập tức ngồi lên xe cấp cứu.
Trần Tuyên Tri hôn mê, tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh.
Có một khoảnh khắc, tôi thật sự đã tự hỏi phải chăng là tôi sai rồi? Nếu lúc đó tôi không làm lớn chuyện, nếu tôi không truy cứu thì liệu hôm nay có xảy ra chuyện như thế này không?
Ngày hôm đó, Trần Tuyên Tri được đưa vào phòng mổ, chỉ có ba mẹ của tôi đến.
Ba mẹ của anh không đến, hoặc là nói anh không có ba mẹ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nhìn thấy ba mẹ của Trần Tuyên Tri.
Nhà anh chỉ có một người giúp việc lo cho anh, sống cùng anh trong khu nhà đó.
Anh không thiếu tiền tiêu vặt nhưng không ai quan tâm đến anh cả.
Ca phẫu thuật cần người ký tên nên là ba của tôi ký, ông ấy nói Trần Tuyên Tri là con nuôi của ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi lặng lẽ ngồi chờ, rất lâu đèn phòng mổ mới tắt.
Tôi rất đau lòng, đau đến mức gần như sụp đổ.
Cho đến khi Trần Tuyên Tri tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì anh đã bật dậy hét lớn: “Hạ Hà, em không sai!”
Ba mẹ tôi đang gọt trái cây bị anh dọa giật nảy mình, còn tôi thì ngồi bên giường bật cười lớn.
Trần Tuyên Tri im bặt, khuôn mặt tái nhợt bắt đầu có chút huyết sắc, sau đó đỏ bừng.
Cả đời này anh chưa từng hét lớn tiếng như vậy.
Anh lạnh lùng biết bao! Tôi còn nhớ hồi cấp hai, mấy thể loại tiểu thuyết nam thần lạnh lùng hay tổng tài bá đạo gì đó thịnh hành lắm.
Vì Trần Tuyên Tri ít nói lại đẹp trai nên từng bị gọi là nam thần lạnh lùng.
Tôi bỗng bị tiếng hét ấy chọc cười, cười đến nghiêng ngả, ba mẹ tôi còn tưởng tôi phát điên.
Họ nhìn Trần Tuyên Tri rồi lại nhìn tôi.
Hai người thì thầm với nhau: “Bọn trẻ này không sao chứ?”
“Không biết nữa nhưng nhìn không bình thường lắm, chẳng lẽ một đứa bị thương còn một đứa phát điên rồi à?”
“…”
Tôi không muốn lên tiếng vì tiếng thì thầm của họ quá to.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Cái gì mà một đứa bị thương, một đứa phát điên, tôi chỉ cười lớn thôi mà, sao nhìn họ trông như gặp ma thế?
Tôi vừa giận vừa buồn cười, kết quả là ba mẹ thở dài xoa đầu tôi: “Con gái lớn rồi, biết giận dỗi rồi.”
Tôi lại càng không vui hơn nữa.
Phiên Ngoại 1
Khi tôi còn rất nhỏ, ba mẹ của tôi vô cùng bận rộn nên giao tôi cho bà nội chăm sóc.
Bà nội thường xuyên bỏ đói tôi, một ngày, hai ngày rồi ba ngày.
Đói đến mức tôi chẳng còn sức để nói chuyện, đói đến mức tôi căm ghét cả thế giới này.
Tôi muốn kể với ba mẹ nhưng lại chẳng biết tìm họ ở đâu.
Tôi căm ghét tất cả mọi người một cách rất công bằng, cho đến khi ba mẹ bất ngờ trở về và phát hiện ra chuyện này.
Họ hỏi tôi đã bị bỏ đói bao lâu rồi, tôi không chút biểu cảm trả lời: “Ba ngày rồi.”
Ba mẹ tôi hoảng hốt ôm tôi chạy đến bệnh viện, truyền glucose cho tôi, bà nội đi phía sau, lầm bầm không ngừng: “Ôi chao! Mấy đứa gấp cái gì? Con nhóc con thôi mà, không c.h.ế.t được đâu, mạng nó lớn lắm đấy! Yên tâm đi.”