Trần Tuyên Tri đã xin nghỉ phép, anh thuê một căn nhà và đón tôi ra ngoài sống.
Anh nói xin lỗi tôi, nói rằng anh về muộn rồi.
Tôi ấm ức vô cùng nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thầy hướng dẫn của các anh không nói gì à?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Anh lắc đầu: “Có nói nhưng không quan trọng, không có gì quan trọng bằng em, anh không thể để em ở đây một mình.”
Một câu nói ấy đã xoa dịu một nửa nỗi uất ức trong lòng tôi, tôi yên tâm tiếp tục học hành trong căn nhà mà anh thuê, tranh thủ thời gian để ôn lại các điều luật.
Rất nhanh cảnh sát đã có kết quả điều tra, kết quả được công bố đúng vào thời điểm tin đồn đang lan truyền mạnh nhất.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả các tài khoản chuyên đưa tin câu view lập tức đổi chiều theo dư luận.
Thứ có nhiều lượt xem hơn tin đồn chính là bài đăng phản bác tin đồn, thứ mạnh hơn cái ác chính là công lý.
Thủ phạm chính là Lục Tuyết, cô ta bị buộc thôi học, cô ta khóc lóc nói rằng cô ta không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cô ta nói mình chỉ photoshop một tấm ảnh nhưng không có ý xấu.
Cô ta nói với vẻ mặt rất thành khẩn, vô cùng đau đớn.
Dường như cô ta vô cùng hối hận nhưng tội của cô ta thì không thể tha thứ được.
Bạn cùng phòng đi cùng tôi đến phiên tòa, ở phiên tòa cô ta ngơ ngác nói: “Tôi nghĩ chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ngờ lại lớn chuyện như vậy, tôi đã bị đuổi học rồi, xin mấy người tha cho tôi đi!”
Chỉ vì là chuyện nhỏ mà có thể tùy tiện phạm sai lầm sao? Nhưng chuyện nhỏ thì đáng được tha thứ à?
Xung quanh tôi có người khuyên nhủ: "Có thể tha thì tha cho người ta đi."
Nhưng người bị hại chính là tôi mà.
Vì vụ việc quá nghiêm trọng, cuối cùng Lục Tuyết bị kết án một năm ba tháng tù, hưởng án treo một năm.
Hôm đó tôi bước ra ngoài rồi đi dưới ánh nắng, Trần Tuyên Tri đi bên cạnh hỏi tôi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tôi hơi do dự rồi nghiêm túc trả lời: “Em muốn thi cao học trái ngành.”
“Em muốn học ngành gì?”
“Ngành Luật.”
15.
Chuyện đó kết thúc rồi, vì phải đi học nên tôi lại chuyển về ký túc xá.
Ngoài Miên Miên đang ôn thi cao học ra thì các bạn cùng phòng khác cũng bận rộn với việc học, việc thực tập.
Cuối tháng mười hai thì tôi thi xong, tôi bước ra khỏi phòng thi, hôm đó trời rất lạnh.
Tôi và Trần Tuyên Tri đi dưới gió rét, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt khiến mặt đau rát.
Tôi hơi ngại ngùng kéo nhẹ khăn quàng cổ của Trần Tuyên Tri, anh hiểu ý nên tháo xuống cho tôi quàng.
Tuyết bắt đầu rơi trong ngày đông, tôi mua một củ khoai lang nướng ở cổng trường.
Hai chúng tôi vừa đi vừa ăn, khoai lang nóng hổi ngọt ngào, tuyết trắng phủ đầy mặt đất.
Giáng Sinh sắp đến, cả thành phố đều náo nhiệt rộn ràng.
Chúng tôi đi dạo trên phố, xung quanh trường có rất nhiều đôi tình nhân cũng đi dạo như chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó tuyết rơi càng lúc càng dày, chúng tôi bước đi giữa dòng người.
Tay nắm lấy tay, sau đó anh hỏi tôi: “Em có thể hôn anh như lần trước không?”
Tôi không hiểu nên hỏi tại sao không phải là anh hôn tôi.
Mặt anh đỏ ửng, cuối cùng anh lí nhí nói: “Ngại lắm, cảm giác giống lưu manh.”
“Em không hôn nữa.”
Trần Tuyên Tri phản đối: “Không được, anh không đồng ý.”
“…”
Tôi cũng nổi giận rồi, anh hướng nội, chẳng lẽ tôi thì hướng ngoại à?
Giữa chốn đông người, tại sao lại là tôi chủ động hôn anh chứ?
Cả hai chúng tôi giằng co suốt đường đi, cuối cùng cũng bỏ qua chuyện đó, chúng tôi lặng lẽ bước trong đêm về ký túc xá.
Trước cửa ký túc thì có đèn sáng nhưng xung quanh lại tối om.
Đến cửa, anh gọi tôi: “Hạ Hà.”
Tôi quay đầu, anh im lặng hồi lâu rồi nắm lấy cổ tay tôi, dắt tôi chạy đi.
Trong bóng tối, răng môi chạm vào nhau, tôi lập tức đẩy anh ra khiến anh ngơ ngác.
Tôi đau đến mức ngồi bệt trong tuyết, suýt bật khóc, cau đó tức giận giậm chân, lạnh mặt quay về ký túc.
Sau đó Trần Tuyên Tri cẩn thận nhắn tin WeChat hỏi tôi: “Em sao thế?”
Tôi im lặng rất lâu mới tức giận trả lời: “Bị anh dọa cắn phải lưỡi rồi.”
“... Xin lỗi, vậy em chơi game không?”
Hồi nhỏ ba mẹ nói chơi game không tốt, cho nên chưa bao giờ tôi đụng đến game.
Giờ bắt đầu chơi mới thấy thật ra game cũng chẳng có sao cả.
Nếu không vui thì chơi game cũng là một cách giải tỏa.
16.
Điểm thi cao học vẫn chưa có, tôi còn chưa được nghỉ ngơi đúng nghĩa thì đã đến kỳ nghỉ đông.
Ngày nghỉ, ký túc xá của chúng tôi và ký túc của Trần Tuyên Tri cùng nhau đi ăn.
Nửa năm sau sẽ không còn đi học nữa, chúng tôi hoặc là đi thực tập hoặc là thi cao học, ai cũng sẽ có con đường riêng, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, chỉ muốn gặp nhau sẽ ngày một khó hơn.
Ngay cả tôi và Trần Tuyên Tri cũng sẽ chia xa vì chúng tôi phải học khác trường.
Khi bữa ăn gần kết thúc, bỗng dưng ai cũng trầm lặng, không biết ai là người đầu tiên đứng dậy: “Chúc mọi người tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió.”
Ly rượu đã cạn, Miên Miên ôm lấy tôi bật khóc: “Hạ Hà, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau mà, đây không phải là lời tạm biệt đâu.”
Cuối cùng ai cũng say, chúng tôi ngồi ở một quán nướng ngoài trời.
Một nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao hiếm hoi trong mùa đông.
Đêm đó, tôi và Trần Tuyên Tri đi bộ về ký túc, anh nói khoảng thời gian học đại học thật tốt.