Mặt Trời Nhỏ Của Em

Chương 8



Sau đó mẹ tôi tức giận cầm chổi đuổi bà nội ra khỏi bệnh viện: “Cút! Cút! Từ nay đừng hòng trông con cho chúng tôi nữa, cút về quê đi!”

 

Bà nội nhìn ba tôi với ánh mắt sửng sốt không tin nổi, còn ba tôi thì im lặng rồi đẩy bà nội ra khỏi cửa.

 

Sau đó bà nội rời đi nhưng ba mẹ tôi vẫn không có thời gian chăm tôi, họ thuê một bảo mẫu rồi lắp camera khắp nhà.

 

Bảo mẫu đối xử với tôi không tệ, nấu ăn đúng giờ, dọn dẹp giúp tôi, đương nhiên cũng đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ.

 

Cảm giác đó không mấy dễ chịu, nhưng tôi còn quá nhỏ nên không biết phải diễn tả thế nào.

 

Về sau tôi quen được Trần Tuyên Tri, anh nói với tôi: “Đó gọi là cô đơn.”

 

Càng lớn lên tôi càng không thích nói chuyện, tôi không biết phải nói gì, không có ai dạy tôi cũng chẳng ai công nhận tôi.

 

Nói sai thì bị thầy cô mắng, bạn bè cười nhạo, cho nên tôi dứt khoát không nói nữa.

 

Trần Tuyên Tri cũng không thích nói chuyện, nhưng anh lại có phần khác tôi, anh ấy biết cách làm thầy cô vui lòng.

 

Chẳng qua anh không muốn, vì anh không cần sự công nhận của giáo viên cũng không cần sự thừa nhận của bạn bè.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi dần hiểu ra điều gì đó và bắt đầu học theo Trần Tuyên Tri.

 

Nếu có ai muốn cô lập tôi thì tôi cũng có thể tự cô lập họ, chỉ cần tôi học tốt là được.

 

Tôi và Trần Tuyên Tri quen nhau đã rất lâu, lâu đến mức tôi không thể phân biệt được giữa chúng tôi là thói quen hay là tình cảm nữa.

 

Sau này tôi mới phát hiện là cả hai vừa có thói quen, vừa thích nhau, cũng vừa có tình yêu nữa.

 

Vốn dĩ chúng tôi là chỗ dựa của nhau, từ nhỏ đến lớn, từ lần đầu tiên anh chia kẹo cho tôi.

 

Trần Tuyên Tri rất giàu, tất nhiên tôi cũng không nghèo, hồi học cấp ba, tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi cũng hơn hai ngàn tệ.

 

Nhưng Trần Tuyên Tri giàu đến mức khiến tôi ghen tị, trong tài khoản của anh có hơn mười triệu.

 

Tôi không hỏi vì tôi nghĩ số tiền đó có liên quan đến ba mẹ của anh, hơn nữa tôi cũng không dám hỏi.

 

Anh không muốn nói nên tôi cũng chưa từng gặng hỏi.

 

Sau đó có lần anh bất chợt nói với tôi là mẹ anh đã mất rồi, đó là tiền mẹ để lại cho anh.

 

Tôi hỏi vậy còn ba anh thì sao?

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Anh lắc đầu: “Anh không có ba! Ba của anh không nhận anh, ông ấy muốn lấy vợ sinh con nên thuê bảo mẫu cho anh, để anh tự mình sống.”

 

“…”

 

Tôi không thể tưởng tượng được hoàn cảnh đó là như thế nào, ba mẹ tôi chỉ là bận công việc nên mới không chăm sóc tôi được nhiều.

 

Nhưng họ vẫn yêu tôi, ít nhất vào dịp Tết họ vẫn về nhà rồi quây quần bên tôi.

 

Sau này chúng tôi kết hôn, ba mẹ tôi nghĩ rằng lễ cưới phải tổ chức thật lớn.

 

Họ hỏi Trần Tuyên Tri có người thân nào mà anh muốn mời không, anh chỉ mỉm cười rồi nói để anh hỏi thứ.

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp ba của Trần Tuyên Tri, ông ấy là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề bóng bẩy.

 

Ông ấy nhìn Trần Tuyên Tri từ trên xuống, còn Trần Tuyên Tri thì mỉm cười gọi một tiếng “ba”.

 

Ông ấy gật đầu: “Chúc mừng nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cực kỳ ghét ba của Trần Tuyên Tri, là cực kỳ, cực kỳ ghét.

 

Cảm giác như báu vật của tôi đang bị người khác khinh thường vậy.

 

Thật sự anh phải chịu đựng như thế sao? Không đáng chút nào!

 

Tôi mặc kệ, tôi ôm lấy anh: “Anh là của em.”

 

Suy nghĩ mấy giây rồi tôi lại lặp lại: “Anh là báu vật của em.”

 

Anh ngẩn người, chốc lát sau thì anh mỉm cười rồi ôm lấy tôi: “Em cũng vậy.”

 

Phiên ngoại 2: Trần Tuyên Tri

 

Đã lâu lắm rồi tôi không gặp ba mình.

 

Trước năm tôi bốn tuổi, tôi sống ở căn nhà cũ, trong nhà còn có một chú chuyên trông nom tôi.

 

Về sau chú ấy bị cho nghỉ việc, thế là không còn ai quản tôi nữa.

 

Có một lần, tôi chặn ba trên đường ông ấy về nhà, chỉ muốn ông ấy ôm tôi một cái.

 

Ông ấy nhìn tôi, ánh mắt như thể đang nhìn thứ rác rưởi nào đó.

 

Chắc là ông ấy không muốn gặp tôi nên tìm một bảo mẫu rồi đem tôi vứt đến một nơi thật xa.

 

Giống như hầu hết các cậu ấm nhà giàu, tôi lớn lên nhờ bảo mẫu nuôi nấng.

 

Nhưng tôi lại không giống người khác vì ít nhất người ta còn có ai đó quản lý, còn tôi thì hoàn toàn không, tôi bị vứt vào một góc không ai hay biết, sống c.h.ế.t mặc kệ.

 

Bảo mẫu của tôi được trả lương rất cao nên đối xử với tôi cũng không tệ.

 

Nhưng mà dù có tốt đến đâu thì cũng tốt được mấy phần chứ?

 

Phần lớn thời gian trong cuộc đời tôi chỉ có Hạ Hà ở bên cạnh.

 

Khác với những câu chuyện cứu rỗi thường thấy, Hạ Hà không phải một mặt trời nhỏ, cô ấy không hoạt bát cũng chẳng vui vẻ gì.

 

Mẹ của cô ấy từng nói về hai chúng tôi thế này, hai đứa mặt mũi đều u sầu như hai trái mướp đắng nhỏ.

 

Nhưng mướp đắng nhỏ cũng đâu có sao!

 

Bên cạnh trái mướp đắng nhỏ này vẫn còn có một trái mướp đắng nhỏ khác, không phải một mình, như vậy là đủ tốt rồi!

 

Khi tôi kết hôn, tôi vẫn mời ba đến dự. 

 

Tôi chưa từng nghĩ ông ấy sẽ thực sự đến dự.

 

Hồi nhỏ tôi từng hận ông ấy, nhưng lớn lên rồi lại không còn hận nữa, cũng chẳng còn quan tâm nhiều đến ông ấy nữa.

 

Hôm đó ông ấy đến, tôi thật sự rất ngạc nhiên.

 

Dù sao thì tôi cũng đã chẳng còn nhớ rõ lần cuối gặp ông ấy là khi nào nữa.

Nhưng Hạ Hà để ý, mà chuyện này khiến tôi rất vui.

Tôi thích việc Hạ Hà để tâm đến tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy mình đang được yêu thương.

 

Tôi thật sự rất hạnh phúc!

 

(Hoàn toàn văn)

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com