Mặt Trời Nhỏ Của Em

Chương 5



12.

 

Nửa đầu năm tư trôi qua, Trần Tuyên Tri còn chưa quay lại thì đột nhiên xảy ra một chuyện khác.

 

Đột nhiên trong lớp xuất hiện vài tin đồn kỳ lạ.

 

Tôi không biết những tin đồn đó bắt nguồn từ đâu.

 

Nhưng lúc ấy tôi đang chịu áp lực học hành rất lớn, mỗi ngày đều học từ vựng, luyện đề, ngồi lỳ trong thư viện.

 

Vốn dĩ bạn cùng phòng cũng không định nói với tôi nhưng cuối cùng tôi vẫn tình cờ nghe được lúc trên đường đi về ký túc xá.

 

Ban đầu tôi cũng không định quan tâm, vì mấy chuyện này quá tốn thời gian.

 

Tôi nghĩ chỉ cần mình không quan tâm thì mấy chuyện đó sẽ tự tan biến như mây khói.

 

Nhưng sau đó tôi phát hiện, ánh mắt người khác nhìn tôi ngày càng kỳ quái.

 

Họ nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt, châm chọc, bạn cùng phòng của tôi phải đứng chắn trước mặt tôi mà quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy gái đẹp bao giờ à?”

 

“Gái đẹp thì thấy nhiều rồi, lần đầu tiên thấy có người đóng phim cấp ba thôi.”

 

Miên Miên tức giận đến mức xách cặp muốn xông vào đánh người ta: “Mày nói gì đó? Đồ điên!”

 

Nhưng chúng tôi vội kéo cô ấy lại: “Miên Miên, bình tĩnh, đánh người là phạm pháp đấy.”

 

Ban đầu mấy lời đó chỉ nhằm vào tôi nhưng vì Miên Miên và các bạn không chịu được, lần nào gặp cũng cãi nhau với người ta.

 

Vốn dĩ tôi không quá để tâm nhưng chuyện đó dần dần ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và những người xung quanh, đến lúc này thì mọi chuyện đã khác rồi.

 

Tôi cố gắng phủ nhận tin đồn.

 

Nhưng cãi nhau cũng vô ích, thanh minh cũng chẳng có tác dụng, suốt một thời gian dài, những tin đồn đó không những không tan đi mà còn lan rộng hơn.

 

Thậm chí còn có mấy bức ảnh được truyền đến chỗ tôi, tôi nhìn thấy gương mặt của mình bị ghép bằng AI.

 

Bạn cùng phòng lo lắng nhìn tôi, họ an ủi tôi là không sao đâu, họ nói rằng họ hiểu tính cách của tôi, chắc chắn tôi sẽ không làm mấy chuyện đó, họ nói họ tin tôi.

 

Nhưng họ tin tôi thì cũng chẳng ích gì, ban đầu tôi còn chẳng để ý nhưng từ khi cái ảnh ghép AI đó bị lan truyền thì tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.

 

Tại sao có người lại có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy, tung tin đồn đúng vào lúc tôi đang ôn thi cao học.

 

Vừa lãng phí thời gian của tôi lại khiến tôi kiệt sức, mà tôi lại không có cách nào tự điều tra ra được.

 

13.

 

Ban đầu tôi không muốn cãi nhau nữa, cũng không định phản bác tin đồn.

 

Nhưng mọi chuyện ầm ĩ đến mức tôi cũng không nhịn nổi nữa.

 

Nửa đêm, tôi mở điện thoại rồi nhìn cái ảnh đó, tôi nhíu mày rồi không muốn nhịn nhục thêm nữa.

 

Không phải mấy người muốn tung tin đồn sao? Vậy thì tôi sẽ tung ra tin đồn lớn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi tìm một blogger trên mạng, người này là một người bạn tôi quen được hồi đi du học.

 

Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, ngày hôm sau chị ấy đăng một bài viết lên án gay gắt việc nữ sinh trường A vì tiền mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí đi đóng phim cấp ba.

 

Bài viết đó nhằm thẳng vào tôi, kèm theo là một bức ảnh đã được che mờ toàn bộ.

 

Có lẽ vì đánh trúng tâm lý tò mò của mọi người, bài viết đó thu hút đến hàng triệu lượt đọc.

 

Một bài viết hot lên kéo theo vô số người đua nhau bắt chước.

 

Sau đó các tài khoản marketing không ngừng chỉnh sửa, lan truyền khiến vụ việc càng lúc càng nghiêm trọng.

 

Nhưng lúc đó người ta không chỉ bàn tán về tôi mà còn về cả trường A khiến toàn trường hoảng hốt, giữa đêm mà cố vấn học tập gọi tôi đến hỏi tôi chuyện này có thật không?

 

Tôi lắc đầu: “Không phải sự thật, có người vu khống em, dạo này em chỉ chăm chỉ ôn thi cao học, tinh thần cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.”

 

Nhà trường đã hiểu, cũng đã báo cảnh sát, họ nói sẽ điều tra đến cùng để trả lại sự trong sạch cho tôi.

 

Bức ảnh ghép mặt AI đó đã bị lan truyền rất rộng, muốn điều tra ai đứng phía sau thật sự không dễ.

 

Nhưng trên đời này không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, nếu thật sự muốn điều tra thì chắc chắn sẽ có manh mối.

 

Trên mạng ngày càng náo loạn, thậm chí có người bắt đầu định tấn công tôi bằng những lời lẽ độc ác, nhưng tôi là người hướng nội, ngoài tài khoản WeChat thì không có mạng xã hội nào khác.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nhưng ở trong trường vẫn có người xông vào ký túc xá mắng tôi, là bạn cùng phòng của Lục Tuyết, cô ta mắng tôi là đồ không có liêm sỉ.

 

Nhưng cô ta chưa kịp mắng xong thì đã bị dẫn đi, cố vấn nói chuyện với cô ta rồi sau đó bắt cô ta ký vào biên bản xử phạt.

 

“Trên mạng nói gì các em cũng tin à? Hùa theo người khác, các em có biết chuyện này ảnh hưởng đến nhà trường lớn như thế nào không? Ảnh hưởng đến bạn Hạ Hà lớn như thế nào không? Các em là sinh viên đại học rồi, phải có khả năng phân biệt đúng sai, đừng gây thêm tổn hại cho nhà trường…”

 

Trong những ngày đó, bên ngoài ầm ĩ đến phát sợ nhưng tôi vẫn đeo tai nghe tiếp tục học.

 

Mọi chuyện rùm beng đến mức tôi phải xin nghỉ học.

 

Tôi ở yên trong ký túc xá để tự học, cho đến một ngày Trần Tuyên Tri trở về.

 

Chuyện bên đó của anh còn chưa xong, anh tự mình trở về, đứng dưới ký túc xá gọi điện cho tôi.

 

Câu đầu tiên là: “Hạ Hà, anh về rồi.”

 

Câu thứ hai là: “Em có ổn không?”

 

Tôi không sao, cả thể chất lẫn tinh thần đều ổn nhưng tôi vẫn bật khóc.

 

Tôi cảm thấy tủi thân, thật sự quá tủi thân.

 

Nỗi tủi thân chẳng biết trút vào đâu, cho nên tôi đánh Trần Tuyên Tri một cái.

 

Anh ngẩn người ra mấy giây, sau đó bật cười.

 

“Đói chưa? Mình đi ăn nhé?”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com