Tôi bám tay lên song cửa sổ rồi hỏi: “Cậu có đồ ăn không?”
Anh do dự hồi lâu rồi đưa cho tôi một cây kẹo mút.
Ba ngày trời bà ngoại không về nhà, tôi bị nhốt trong nhà ba ngày.
Khát thì tôi kéo ghế vào nhà vệ sinh uống nước.
Đói thì ăn kẹo Trần Tuyên Tri cho.
Anh cho tôi rất nhiều bánh kẹo.
Kẹo mút, sô cô la, bánh bơ, bỏng gạo…
Từ hôm đó, chúng tôi quen nhau.
Lúc tiểu học, chỗ ngồi là bàn đôi, hai đứa chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Ngày khai giảng đầu tiên, cả lớp nhốn nháo.
Chỉ có tôi và Trần Tuyên Tri là yên lặng ngồi đó.
Anh đọc xong truyện tranh hỗn chiến Đại Sói Xám rồi đưa cho tôi xem, tôi đọc xong thì trả lại cho anh.
Có sách thì đọc sách, không có sách thì chúng tôi viết chữ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Từng nét từng nét, chúng tôi viết tên mình vào vở.
Tan học, tôi quay đầu sang thì thấy trên quyển vở bên cạnh cũng viết: Trần Tuyên Tri.
Cứ thế mà chúng tôi viết tên bên nhau suốt sáu năm, tôi và Trần Tuyên Tri cũng làm bạn cùng bàn suốt sáu năm.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, tôi và Trần Tuyên Tri không học chung một trường trung học cơ sở.
Chỉ có lúc ở khu dân cư thì tôi mới thỉnh thoảng nhìn thấy anh.
Cả hai chúng tôi đều là kiểu người ít nói, vốn dĩ đã chẳng gặp nhau được mấy lần, mà có gặp thì cũng không trò chuyện được mấy câu.
Suốt cả năm cũng chỉ có ngày mùng một tết là anh ôm một túi kẹo đến tìm tôi, nói với tôi một câu: “Chúc mừng năm mới.”
Mẹ tôi đi ngang qua nhìn thấy chúng tôi thì vô cùng kinh ngạc: “Ba nó ơi, mau ra đây xem này, con gái mình có bạn đến chúc Tết kìa!”
Chúng tôi ngồi trên sofa trong nhà, ba tôi hỏi Trần Tuyên Tri: “Cháu cũng ở trong khu này à?”
Trần Tuyên Tri gật đầu: “Thưa chú, cháu ở tòa nhà số 11.”
“Vậy là gần rồi, tốt quá tốt quá. Hai đứa cứ chơi đi, cứ ăn đồ ăn vặt đi, trưa nay đừng về nhà nữa nhé! Chú thím nấu món ngon cho cháu ăn.”
Hôm đó Trần Tuyên Tri ở lại ăn cơm với nhà tôi, cũng từ đó mà ba mẹ tôi quen biết anh.
Họ rất quý Trần Tuyên Tri vì họ cảm thấy tôi quá trầm lặng.
Họ luôn hy vọng tôi có một người bạn tốt dẫn dắt, để tôi cởi mở hơn một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó, họ phát hiện ra điều này khó mà thực hiện được, bởi vì Trần Tuyên Tri còn ít nói hơn cả tôi.
Hai đứa ngồi trước tivi xem chương trình truyền hình mà có thể yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Kêu hai đứa tự chơi với nhau thì cũng chỉ mỗi người cắm đầu vào một quyển sách.
Trước đây nhà chỉ có một đứa không biết nói chuyện, giờ Trần Tuyên Tri đến, thành ra nhà có hai đứa không biết nói chuyện.
Nhất thời ba mẹ tôi không biết nên vui hay buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng họ nhìn Trần Tuyên Tri rồi lại nhìn tôi, sau đó chỉ có thể thở dài rồi dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao tôi có bạn là tốt rồi.
6.
Tôi và Trần Tuyên Tri quen nhau rất rất lâu rồi, nhưng số lần chúng tôi nói chuyện lại ít ỏi đến đáng thương.
Từ tiểu học đến trung học, từ trung học lên cấp ba.
Mãi đến trước ngày nhập học đại học thì anh tỏ tình với tôi, mua cả hoa, còn quỳ gối tỏ tình nữa.
Nhưng mà là ở đỉnh núi hoang vu không một bóng người, tôi do dự hồi lâu rồi đồng ý.
Không chỉ vì chúng tôi đã quen nhau quá lâu, cũng không phải vì tôi chỉ có mỗi anh là bạn.
Nguyên nhân chính là vì đỉnh núi đó quá cao, tôi sợ anh làm như trong phim truyền hình, tôi mà không đồng ý thì anh sẽ đẩy tôi xuống núi.
Trên cơ sở tình cảm, cộng thêm một chút… lo sợ, cho nên tôi đã đồng ý.
Thế là tôi và Trần Tuyên Tri bắt đầu hẹn hò, khi đó chúng tôi vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nhưng vì cả hai quá hướng nội nên bình thường chỉ có hai hoạt động là leo núi và tới thư viện thành phố.
Cho đến ngày đầu tiên của đại học, Trần Tuyên Tri nhìn thấy những cặp đôi khác đang nắm tay và hôn nhau dưới ký túc xá.
Dường như anh bừng tỉnh, đêm đó lập tức cắm đầu tìm hiểu.
Sáng hôm sau anh nhắn tin hỏi tôi: “Em có muốn đi xem phim không?”
Tôi đồng ý, đây là lần đầu chúng tôi đi xem phim, tôi còn đặc biệt mặc một chiếc váy liền thật xinh đẹp.
Rồi hai đứa cùng nhau xem “Venom” suốt hai tiếng đồng hồ.
Trần Tuyên Tri hỏi tôi bộ phim có hay không.
Tôi gật đầu, đúng là phim hay thật.
Anh lại hỏi: “Lần sau còn muốn đi xem nữa không?”
Tôi lại gật đầu, tuy có gì đó hơi sai sai nhưng mà phim cũng… thật sự rất hay mà.
7.
Tôi và Trần Tuyên Tri học cùng lớp ở đại học, nhưng không ai biết hai đứa đang yêu nhau.
Bởi vì trong suốt ba năm hẹn hò, chúng tôi chưa từng nói một câu nào trước mặt người khác.
Như là đang yêu nhưng lại chẳng giống đang yêu.
Trong thời gian đó, mấy cô bạn cùng phòng của tôi đều từng được tỏ tình nồng nhiệt, từng hẹn hò, từng nhận quà rồi sau đó chia tay.
Còn tôi với Trần Tuyên Tri thì đi xem phim, tới thư viện, ngâm chân, cạo gió.
Thỉnh thoảng cùng nhau đi cắt tóc, cách cổng trường đi về phía Bắc 200 mét có một tiệm cắt tóc rất rẻ lại ít khách.
Cắt một lần 12 tệ, tôi tỉa đuôi tóc và tóc mái, Trần Tuyên Tri thì cắt ngắn một chút.
Chỉ có dịp Tết về quê, Trần Tuyên Tri sẽ đến giúp tôi khuân vác hành lý, nhưng mọi người cũng chẳng ai để ý.
Bởi vì trưởng phòng ký túc xá của tôi là Miên Miên đang quen với trưởng phòng của ký túc xá Trần Tuyên Tri là Lâm Nhiên.
Một người có bạn trai thì cả phòng đều được hưởng lợi.
Các nam sinh trong ký túc của họ đều đến giúp bọn tôi chuyển hành lý, Trần Tuyên Tri lẫn vào đám đông rồi bê đồ của tôi nên cũng chẳng gây chú ý gì.