Lúc đang chơi game, đồng đội bảo tôi đi quấy rối rừng bên kia.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đặt điện thoại xuống.
Tôi quay đầu ôm lấy bạn trai rồi hôn một cái: “Bảo bối, đừng nhìn game nữa! Nhìn em nè.”
Anh ngơ ngác, đồng đội của tôi cũng ngơ ngác: “Bảo cậu đi quấy rối, không phải bảo cậu quấy rối kiểu đó đâu nhé!”
1.
Hồi nhỏ đi học vì quá trầm lặng nên tôi thường xuyên bị cô lập.
Lớn lên rồi, tôi vẫn luôn là người lặng lẽ đứng ở một bên.
Cho đến một ngày, phòng ký túc xá của tôi rủ đánh game xếp đội năm người nhưng mà lại thiếu mất một.
Thế là họ dạy tôi chơi.
Tôi chẳng hiểu chút gì về game đó cả.
Bạn cùng phòng tên Trần An chỉ vào màn hình rồi nói: “Cậu là hỗ trợ, cứ đi theo tướng đường dưới là được, bảo vệ người ta chính là nhiệm vụ chính của cậu.”
Cô ấy nói rất đơn giản, tôi cũng hiểu ra ngay.
Sau đó tôi điều khiển cô bé có cặp sừng nai nhỏ xinh xắn đi theo bên cạnh Trần An để chơi.
Chơi được vài lần, hôm đó mấy bạn cùng phòng rủ tôi đi ăn tiệc.
Ký túc xá của chúng tôi với một phòng nam sinh trong lớp cùng tổ chức chơi game chung.
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, mọi người mở game, vừa đủ mười người, chia phòng đấu 5v5 như thường lệ.
Tôi cũng vào game.
Vẫn như mọi khi, tôi đi theo xạ thủ nhưng xạ thủ bị rừng bên kia g.i.ế.c c.h.ế.t hai lần, xạ thủ bắt đầu sốt ruột.
“Duyệt Duyệt, cậu đi quấy rối rừng bên kia một chút đi, đừng để cậu ta đến bắt tớ nữa.”
Tôi sững người, tôi quay đầu nhìn rừng của đối phương, người đó đang ngồi ngay bên cạnh tôi.
Anh chàng ấy mặc áo khoác bóng chày màu xanh lam nhạt, chính là cái áo tôi mới mua cho anh lúc đi dạo trung tâm thương mại mấy hôm trước.
Mà anh chính Trần Tuyên Tri, cũng chính là bạn trai của tôi.
Không ai biết chúng tôi là một cặp.
Không phải vì anh là tra nam, cũng chẳng phải tôi có vấn đề gì.
Chỉ là vì cả hai chúng tôi đều quá nhút nhát, quá sợ giao tiếp xã hội.
Cuối tuần đi xem phim còn phải hẹn gặp nhau trong rạp chiếu phim, chỉ vì sợ đi ngoài đường sẽ gặp người quen rồi bị hỏi han đủ kiểu.
Đến mức không chỉ chúng tôi chẳng có chút hiện diện nào mà cả chuyện yêu đương của hai đứa cũng hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
2.
Hôm đó bạn cùng phòng bảo tôi đi quấy rối Trần Tuyên Tri, tôi cứ lăn tăn mãi.
Thật sự phải làm thế hả? Có hơi quá đáng không nhỉ?
Nhưng xạ thủ của phòng tôi bị anh g.i.ế.c c.h.ế.t tới ba lần rồi.
Nếu anh lại đến nữa thì chắc chắn xạ thủ của phòng tôi sẽ c.h.ế.t thêm lần nữa, mà tôi là hỗ trợ, trách nhiệm của tôi là phải bảo vệ xạ thủ.
Hôm đó tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng tôi lấy hết can đảm rồi khẽ vỗ vai Trần Tuyên Tri.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao thế?”
Tôi không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh vô thức định quay về nhìn game, tôi lập tức nhanh tay túm lấy mặt anh,
ghé sát lại hôn anh một cái: “Bảo bối, đừng nhìn game nữa, nhìn em đi.”
Tôi nói nhỏ lắm.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nhưng mọi người đều ngồi rất gần nhau, thế là ai cũng nghe thấy.
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.
Mọi người trố mắt nhìn tôi và anh.
Chỉ có bạn cùng phòng của tôi là vẫn còn đắm chìm trong game, vẫn đang cố sức đẩy trụ.
Sau khi phá được nhà chính thì cô ấy mới ngẩng đầu lên: “Thắng rồi! Ơ khoan, cái gì đây???”
Trong bầu không khí kỳ lạ đó, một bạn cùng phòng của Trần Tuyên Tri tươi cười đẩy vai anh: “Hạ Hạ người ta đã chủ động rồi kìa, Trần Tuyên Tri cậu còn không mau nói gì đi hả!”
Hôm đó tôi nhìn thấy lông mi của Trần Tuyên Tri khẽ run lên, vành tai của anh đỏ ửng.
Hồi lâu sau anh mới lí nhí nói: “Làm… làm lại lần nữa được không?”
“…”
Bạn của anh kinh ngạc đến mức thốt lên: “Chắc tôi c.h.ế.t mất, làm lại lần nữa hả???”
3.
Sau khi tan tiệc, trên đường quay về ký túc xá, tôi bị bốn cô bạn cùng phòng vây lại tra khảo: “Hạ Hà, cậu đang giấu tụi này chuyện gì đúng không?”
Tôi đảo mắt, tay chân luống cuống: “Không… không có! Mình làm gì có gì để giấu mấy cậu…”
Một người cười nhạt, sau đó cả bốn người họ cùng nhào đến ôm tôi lại.
Các cậu ấy không hiểu đâu, với một người siêu hướng nội như tôi thì chuyện đó đúng là chuyện sụp đổ tinh thần.
“Các cậu tránh xa mình ra chút đi!”
“Hạ Hà, thành khẩn thì được khoan hồng, chống cự là bị nghiêm trị!”
Rồi họ lại bắt đầu cù lét tôi, tôi chịu không nổi nên đành khai ra: “Mình và Trần Tuyên Tri quen nhau từ nhỏ.”
“Thanh mai trúc mã à?”
Tôi gật đầu: “Có thể xem là như vậy.”
Cả bọn ngớ người: “Gì cơ? Hai người là thanh mai trúc mã à? Mà từ đầu năm đến giờ, suốt ba năm trời, hai người mới nói với nhau có mười câu hả?”
Tôi gật đầu.
Sau đó đám bạn phá lên cười, còn véo má tôi trêu chọc: “Hạ Hà, cậu giỏi thật đó nha!”
Hôm đó họ cứ cảm khái mãi, vừa kêu tôi quá nhút nhát vừa than thở là ở chung với tôi ba năm, mà đến tận bây giờ họ mới biết tôi có người yêu.
4.
Hôm đó họ cứ nằng nặc đòi nghe chuyện của tôi và Trần Tuyên Tri, mà tôi lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hình như là hồi bốn tuổi thì phải.
Khi đó ba mẹ tôi đi công tác xa, bà ngoại ở nhà trông chừng tôi.
Một hôm bà ngoại bảo phải đi đánh bài rồi để tôi ở nhà một mình.
Mặt trời từ cửa sổ phía Đông bò sang phía Tây, tôi đói quá nên nằm rạp bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân.
Trần Tuyên Tri đi ngang qua, ánh mắt của anh chạm phải tôi.