Mặt Trời Nhỏ Của Em

Chương 3



Anh đặt hành lý của tôi ở ngoài cổng trường rồi quay đi.

 

Bạn cùng phòng tôi chào nhau xong đều lên xe rời đi.

 

Đợi đến lúc không còn ai nữa, Trần Tuyên Tri mới lái xe quay lại đón tôi.

 

Trên đường về, tôi nghe từ vựng còn anh thì lái xe.

 

Một lúc sau thì đổi lại, anh nghe từ vựng còn tôi lái xe.

 

Đến khi về tới nhà, anh đưa tôi về rồi cũng ở lại nhà tôi.

 

Ba mẹ tôi rất quý Trần Tuyên Tri, quý đến mức nào à? Nhà tôi có phòng riêng cho anh, thậm chí đến Tết, hai phần ba thời gian anh đều ở lại nhà tôi.

 

Vốn dĩ chúng tôi học cùng trường lại đón Tết cùng nhau, một năm 365 ngày, chúng tôi gặp nhau đến 350 ngày.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Ở cùng nhau lâu như vậy, có một khoảng thời gian, đột nhiên tôi nảy ra ý nghĩ là tôi muốn ở xa Trần Tuyên Tri một chút.

 

Thế là năm hai đại học, tôi đăng ký chương trình trao đổi sinh viên một học kỳ.

 

Dường như Trần Tuyên Tri cũng nhận ra điều đó, lúc tiễn tôi đi, hiếm hoi lắm anh mới hỏi một câu: “Tại sao em muốn ra nước ngoài? Là vì ở bên nhau không vui à?”

 

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói với anh: “Em cảm thấy cách hai đứa mình ở bên nhau như thế này… không đúng lắm. Mình tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ kỹ càng đã.”

 

Trần Tuyên Tri không hiểu, anh ngẩng đầu lên, trong mắt là ánh nước lờ mờ.

 

Tôi sững người, khoảnh khắc ấy dường như tôi đã hiểu ra tại sao tôi lại muốn cách xa anh một chút.

 

Tôi muốn xác nhận một chuyện gì đó, tôi muốn biết chúng tôi có thật sự thích nhau hay không.

 

Tôi vì xa cách mà đau lòng, mà Trần Tuyên Tri cũng vậy.

 

Lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, vừa đến nơi thì tôi đã hối hận, tôi lập tức gọi điện cho Trần Tuyên Tri.

 

"Ở đây đồ ăn dở quá." Tôi vừa nói xong liền bật khóc vừa sụt sùi, Trần Tuyên Tri bên kia điện thoại không nói một lời. 

 

Tôi tưởng rằng anh không muốn quan tâm đến mấy thứ cảm xúc kỳ quặc này của tôi, cho nên tôi tức giận cúp máy.

 

Trong lúc tôi đang giận dỗi thì hôm sau anh đã bay sang.

 

Hôm đó đúng vào thứ sáu, Trần Tuyên Tri mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh bay tới. 

 

Hành lý nhiều đến mức không nhét vừa vali, anh đành phải đeo ba lô. 

 

Từ nồi niêu đến rau củ, thậm chí cả cơm trắng mà anh cũng mang theo.

 

Anh nhóm bếp nấu nướng, ở lại nấu cơm hai ngày cho tôi rồi lại quay về.

 

Thực ra lúc không gặp nhau thì chỉ là nhớ nhung chút thôi, nhưng khi gặp rồi mà lại phải chia xa thì thật sự tôi rất đau lòng.

 

Tôi vừa ra khỏi sân bay thì đã khóc như mưa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ở nơi đất khách quê người, lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi buồn khi gặp lại rồi phải chia xa lần nữa.

 

Tôi ở nước ngoài nửa năm, cuối cùng cũng trở về nhà trước Tết.

 

Lần đầu đi xa lâu đến như vậy, không quen văn hóa, không quen khí hậu, tâm trạng lại không tốt.

 

Về đến nhà tôi đã gầy đi tám cân, ba mẹ của tôi bận đi làm, thế là Trần Tuyên Tri ở nhà tôi nấu cơm cho tôi ăn.

 

Khoảnh khắc tôi được ăn cơm, suýt chút nữa tôi đã bật khóc, tôi cảm động nhìn anh, cũng coi như đã xác định rõ tình cảm của mình, tôi rất thích anh.

 

Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy rất yên tâm, chương trình trao đổi kết thúc, sau đó tôi lại quay về trường rồi đi học như bình thường.

 

Còn chuyện yêu đương của chúng tôi vẫn là mối tình âm thầm không ai biết. Tôi vốn tưởng có thể duy trì tình trạng này cho đến khi tốt nghiệp.

 

Cho đến cái ngày chúng tôi bắt đầu chơi game.

 

9.

 

Tôi là kiểu người rất trầm lặng, từ nhỏ đã có mục tiêu, có lý tưởng riêng.

 

Cũng đã quen với việc làm mọi chuyện một mình, nếu hôm đó không phải vì thiếu người trong đội của bạn cùng phòng, có lẽ cả đời này tôi cũng không đụng tới game.

 

Hôm đó trưởng phòng ký túc xá của chúng tôi là Miên Miên và bạn trai của cô ấy là Lâm Nhiên đang cãi nhau vì chuyện gì đó.

 

Hai người cãi đến đỉnh điểm, cuối cùng hẹn nhau ngày hôm sau chiến một trận 5v5 trong game để phân thắng bại.

 

Tôi chẳng hiểu gì về game, nhưng bạn cùng phòng chẳng quan tâm, cô ấy quyết kéo tôi vào làm lính.

 

Lần đầu chơi game, tôi dùng tài khoản do bạn của tôi cho rồi lẽo đẽo đi theo Miên Miên.

 

Miên Miên chơi xạ thủ, tôi thì chỉ cần bám theo sau cô ấy để chọn kỹ năng, rất đơn giản, cái gì sáng lên thì bấm vào cái đó đó.

 

Sau đó lên cấp bốn, tôi cứ treo kỹ năng lên người Miên Miên cho đến khi cô ấy chết.

 

Có lẽ vì là lần đầu chơi nên đội đối thủ không thèm để ý đến tôi, cũng không g.i.ế.c tôi.

 

Tôi lang thang một mình, từ nhà mình chạy sang nhà địch rồi lại chạy về.

 

Cuối cùng tôi lạc vào khu rừng bên địch rồi đụng phải Trần Tuyên Tri đang đi rừng.

 

Tôi bấm chiêu cuối, bàng hoàng phát hiện ra tôi lại không thể bám kỹ năng lên người anh được.

 

Anh thấy tôi chạy lòng vòng bên cạnh thì im lặng hồi lâu.

 

Cuối cùng bỏ lại con quái rừng sắp c.h.ế.t mà quay đầu bay đi mất.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào con quái thú đó, hơi do dự rồi cũng ném chiêu một, sau đó phát hiện dưới chân mình có thứ màu lang sáng lên, tôi càng thêm kinh ngạc, dán mắt nhìn hồi lâu rồi tôi quyết định quay về tìm xạ thủ.

 

Miên Miên khen tôi: “Giỏi lắm Hạ Hà, mình còn tưởng cậu không biết chơi chứ, ai ngờ cậu còn đi cướp được bùa bên địch.”

 

Tôi định giải thích nhưng lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng tôi đành từ bỏ rồi lặng lẽ tiếp tục theo sau Miên Miên.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com