Mất Trí Nhớ Một Lần, Làm Lại Cả Cuộc Đời (Kiều Âm)

Chương 2



3

 

Tạ Thư Bạch nói tôi mạng lớn, vụ tai nạn nghiêm trọng vậy mà không tổn thương đến xương cốt.

 

Anh bắt tôi nằm viện mấy ngày, tôi ở trong phòng đến phát chán.

 

Tôi chớp mắt nhìn anh như cún con: "Sư huynh, khi nào em mới được xuất viện?"

 

Mấy hôm nay, bất cứ y tá nào thay thuốc cho tôi đều né tránh không dám nói đến chuyện tình cảm của bác sĩ Tạ, sợ bị truy cứu trách nhiệm sau này.

 

Nhìn biểu hiện của anh, tôi cũng đoán được vài phần. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng, thật sự khiến tôi sốt ruột.

 

Trong bệnh viện, tôi là bệnh nhân của Tạ Thư Bạch, phải giữ khoảng cách.

 

Nhưng ra viện rồi, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội điều tra rõ ràng.

 

Tạ Thư Bạch cúi đầu, vừa xem bảng xét nghiệm vừa nói: "Kiều Âm, với tư cách bác sĩ điều trị chính của em, anh phải nói rõ rằng: nghỉ ngơi đầy đủ là yếu tố then chốt để hồi phục sức khỏe."

 

"Thân thể em cần thời gian để chữa lành các tổn thương và làm dịu ảnh hưởng do tai nạn…"

 

Anh vừa nói vừa ký vào hồ sơ, chưa kịp dứt câu thì—

 

Một giọng nói rụt rè vang lên ở cửa: "…Ba ơi."

 

Một bé gái khoảng năm sáu tuổi đang đứng ở cửa phòng bệnh, mắt to tròn, nhìn chằm chằm vào Tạ Thư Bạch.

 

Bé búi hai b.í.m tóc nhỏ, ngũ quan giống anh như đúc.

 

Tôi sững người.

 

Hả?

 

Vãi thật.

 

Sáu năm qua đi… trong ký ức tôi bị mất, Tạ Thư Bạch đã có con?

 

Anh kết hôn từ bao giờ vậy?

 

Tính sơ lại—

 

Đứa bé này chắc là sinh trong thời gian anh du học tiến sĩ ở Manchester.

 

Đầu óc tôi ù đi một lúc, đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay mình chẳng khác nào một trò hề.

 

Tạ Thư Bạch đã có gia đình rồi, vậy mà tôi còn tưởng bở.

 

Tạ Thư Bạch đặt hồ sơ xuống, cúi người bế cô bé lên, giọng dịu dàng đến không ngờ: "Lạc Lạc, sao con lại đến bệnh viện? Dì Vương đâu? Không đi cùng con à?"

 

Lạc Lạc ngoan ngoãn rúc vào lòng Tạ Thư Bạch, trả lời rành rọt.

 

“Con nhớ ba quá. Dì bảo đưa đồ cho ba, con đòi đi theo, dì đang ở dưới lầu sắp xếp đồ, con chạy lên trước.”

 

Nghe xong, Tạ Thư Bạch mới yên tâm.

 

Anh bế Lạc Lạc, mỉm cười quay sang tôi: "Lạc Lạc, đây là dì Kiều Âm, chào dì đi con."

 

Tôi xấu hổ muốn chui vào chăn trốn luôn.

 

Sư huynh! Anh lập gia đình rồi sao không nói sớm! Hại tôi ôm mộng hão cả buổi, anh không thấy có lỗi à!

 

Tôi nhìn Lạc Lạc, tai đỏ đến mức muốn bốc cháy.

 

Đối mặt với một cô bé ngây thơ trong sáng thế này, tôi thực sự không biết mở lời thế nào.

 

Chẳng lẽ tôi phải bảo: “Chào con, dì với ba con là sư huynh sư muội, dì bị tai nạn mất trí nhớ, tưởng ba con còn độc thân nên định theo đuổi…”

 

Thôi cho dì nổ tung tại chỗ luôn đi.

 

Lạc Lạc từ trong lòng Tạ Thư Bạch trượt xuống, bước nhanh đến bên giường tôi.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quan tâm, bé đưa tay ôm lấy tay tôi: "Dì Âm Âm, lâu rồi dì không đến chơi với con, thì ra dì bị bệnh à?"

 

Tôi cười gượng: "Ừ… dì bị tai nạn xe…"

 

Khoan đã.

 

Ơ???

 

Hóa ra, tôi từng gặp Lạc Lạc trước đây?

 

Trong sáu năm ký ức bị mất đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Tạ Thư Bạch cũng bất ngờ: "Hai người… từng gặp nhau rồi sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

4

 

Tạ Thư Bạch bị bệnh nhân gọi đi, tôi ngồi cùng Lạc Lạc trên ghế ở tầng một bệnh viện chờ anh quay lại.

 

Lạc Lạc tuy nhỏ tuổi nhưng lại chín chắn lạ thường.

 

Biết chuyện tôi gặp tai nạn xe, cô bé nghiêm mặt trách tôi: "Dì Âm Âm! Sao dì lại bất cẩn như vậy! Nguy hiểm lắm đó!"

 

Rõ ràng chỉ là đứa trẻ năm sáu tuổi, mà tính cách lại nghiêm túc, cứng nhắc y như Tạ Thư Bạch.

 

Dù không nhớ được đầu đuôi câu chuyện, tôi vẫn không nhịn được xin lỗi: "Dì xin lỗi, dì sai rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý hơn."

 

Tôi hỏi Lạc Lạc về việc trước kia chúng tôi đã quen nhau thế nào.

 

Lạc Lạc lúc đầu rất bất ngờ: "Dì không nhớ à?"

 

Sau đó cô bé gật đầu như đã hiểu: "À! Con biết rồi, dì bị mất trí nhớ mà."

 

Lạc Lạc kể rằng, cô bé không phải con ruột của Tạ Thư Bạch.

 

Mà là con của anh trai đã mất của anh, được Tạ Thư Bạch nhận nuôi.

 

Nhắc đến quá khứ đau lòng, Lạc Lạc lại rất điềm tĩnh: "Lúc họ mất, bà nội buồn lắm... Nhưng khi đó ba còn đang học ở nước ngoài, không thể chăm sóc gia đình."

 

Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt long lanh: "Là dì đó, dì Âm Âm. Bà nội nói dì giúp tụi con rất nhiều, dì đưa con đi học, còn giúp bà làm mấy việc khó khăn nữa."

 

Nghe xong, lòng tôi thắt lại, không kiềm được đứng dậy đi mua một gói kẹo từ máy bán hàng tự động gần đó.

 

Nhưng vừa quay lại—

 

Tôi bị ai đó đ.â.m mạnh vào.

 

Một người đàn ông cao ráo, gương mặt lo lắng nhìn cô gái đang ngất trong tay, vừa đi vừa vội: "Xin lỗi, tránh đường một chút."

 

Tôi suýt nữa ngã xuống đất vì không đứng vững.

 

Lạc Lạc vội nhảy xuống đỡ lấy tôi, ngước nhìn đầy lo lắng: "Dì Âm Âm! Dì không sao chứ?"

 

"Cảm ơn Lạc Lạc hiệp sĩ, dì ổn rồi."

 

Tôi vội cảm ơn cô bé, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn theo người đàn ông kia.

 

Bóng lưng anh ta trông rất quen mắt.

 

Tôi nhanh chóng lắc đầu—chắc chỉ là cảm giác thôi, tôi đâu có quen người đó.

 

Quay lại ghế ngồi, tôi mở bao kẹo, đưa cho Lạc Lạc: "Xin lỗi nhé, dì quên hết mọi chuyện trong quá khứ rồi."

 

Lạc Lạc rộng lượng lắc đầu: "Không sao đâu, vì dì bị bệnh mà."

 

Cô bé vừa hát nho nhỏ vừa bóc kẹo, chuẩn bị cho vào miệng thì—

 

Một cậu bé đột nhiên chạy tới, vung tay đánh rơi viên kẹo khỏi tay Lạc Lạc.

 

Cậu bé ăn mặc chỉn chu, ngũ quan rất xinh xắn, nhưng lời nói thì cực kỳ vô lý: "Không được ăn! Kẹo đó là của tôi!"

 

Lạc Lạc đứng bật dậy, nhíu mày: "Cậu làm gì vậy! Kẹo này là dì Âm Âm cho tôi mà!"

 

Cậu bé giận dữ, trừng mắt với Lạc Lạc: "Cậu không được ăn! Đó là kẹo mẹ tôi mua cho tôi, không phải của cậu!"

 

Cậu ta nói rồi còn cố tình đẩy Lạc Lạc một cái.

 

Lạc Lạc loạng choạng lùi lại, mặt đỏ bừng vì tức giận.

 

Tôi giật mình, lập tức đỡ lấy cô bé.

 

Tôi cúi người, ôm chặt Lạc Lạc, nhìn cậu bé kia bằng ánh mắt nghiêm túc: "Bé con, con nhận nhầm người rồi, dì không phải mẹ của con."

 

Tôi vốn không thích trẻ con.

 

Chỉ là vì Lạc Lạc quá ngoan, lại hiểu chuyện, quá khứ lại đau lòng, khiến tôi thương xót.

 

Đối với cậu bé ngang ngược vô lễ này, tôi càng thấy khó chịu.

 

Tôi bóc một viên kẹo, đưa đến miệng Lạc Lạc.

 

Mỉm cười: "Đây là kẹo của Lạc Lạc, không phải của con."

 

Cậu bé tròn mắt nhìn tôi, không thể tin nổi, vẻ mặt ấm ức như sắp khóc đến nơi: "Mẹ? Mẹ nói gì vậy?"

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com