Đứa trẻ này, sao lại tùy tiện gọi người ta là mẹ thế?
Tôi nhìn cậu ta, lặp lại: "Con nhận nhầm người rồi, dì không phải mẹ của con."
Lời vừa dứt, gương mặt cậu bé đỏ bừng vì tức giận.
Cậu lao đến, kéo tay áo của Lạc Lạc, hung hăng đẩy cô bé: "Cút đi! Đây là mẹ của tôi! Cút đi!"
Thậm chí còn hét đến vỡ giọng, phát ra một tiếng thét chói tai.
Lạc Lạc cũng giận dữ, lớn tiếng: "Cô ấy không phải mẹ của cậu! Là dì Âm Âm của tôi!"
"Chính cậu mới là người ngang ngược!"
Thấy cậu bé cứ làm loạn, trên mặt tôi thoáng qua vẻ khó chịu.
Tôi đưa tay tóm lấy cổ áo cậu ta, mặt lạnh như tiền: "Cậu bé.
"Hành vi của con thật sự rất vô lễ. Dì thấy con đang làm phiền dì và Lạc Lạc.”
"Xin lỗi Lạc Lạc ngay."
Nghe tôi nói xong, cậu bé đột nhiên đứng yên, nước mắt từng giọt to như hạt đậu rơi xuống, rồi hét lên òa khóc.
"Vì sao! Rõ ràng mẹ là của con mà!"
Tiếng khóc của cậu bé vang vọng khắp sảnh lớn tầng một bệnh viện, khiến những âm thanh xung quanh đều tạm lắng xuống.
Tôi không động lòng, ôm chặt Lạc Lạc, lạnh lùng nhìn thằng bé đang gào khóc.
Đúng lúc đó, một người đàn ông cao lớn đẩy đám đông ra, giọng đầy giận dữ và trách móc.
"Kiều Âm! Ly hôn là chuyện giữa tôi và cô, cô cần gì phải trút giận lên con trai?"
Anh ta cúi người bế lấy cậu bé, nhìn tôi với ánh mắt xa lạ và lạnh lùng: "Làm loạn cũng phải có giới hạn."
Người này là ai?
Nhìn cũng được đấy, nhưng lời nói thì chẳng đâu vào đâu.
Tâm thần à?
Tôi đứng bật dậy, chợt nhận ra đây chính là người đàn ông suýt nữa đụng trúng tôi khi nãy.
Tôi cau mày: "Anh là ba của đứa trẻ này?"
Anh ta không giận mà cười: "Kiều Âm, giờ cô hỏi câu đó thì có ích gì?"
Tôi gật đầu: "Tình huống bất ngờ, lúc nãy anh bận đưa người yêu đi khám, không để ý đến con cũng là chuyện thường, tôi không truy cứu.
Nhưng chuyện cậu bé bắt nạt con gái tôi là sự thật, phiền anh cùng con mình xin lỗi."
Nghe tôi nói xong, ánh mắt người đàn ông ấy thoáng hiện vẻ sửng sốt.
Sau đó, anh ta bật cười lạnh, giọng như gằn từ cổ họng, vừa giận vừa mỉa mai:
"Đừng làm loạn nữa! Khi nãy là Hứa Tâm bị say nắng ngất xỉu, tôi buộc phải bế cô ấy vào khám! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, chúng ta đã ly hôn rồi!
Cô đang ghen cái gì vậy hả!"
Tôi: "..."
Anh ta nói tiếng Trung đấy, nhưng sao tôi hiểu từng chữ mà ghép lại thì chẳng hiểu câu gì luôn?
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt chân thành: "Anh à, tầng ba quẹo trái là khoa tâm thần, bác sĩ Hồ rất giỏi, mới đây còn khám cho tôi nữa đó.
Chuyện xin lỗi thì để sau đi, hay là anh đi kiểm tra trước nhé?"
Anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc: "Kiều Âm, cô bị bệnh thật hả?"
Tôi trầm trồ: "Chuẩn luôn, anh nói đúng rồi đó. Tôi đang chờ đến lượt khám chỗ bác sĩ Hồ. Tôi có tiền sử bệnh tâm lý, bị chọc quá là nửa đêm dậy g.i.ế.c người đấy."
Anh ta nghe vậy thì càng khó chịu, ánh mắt đầy giận dữ.
Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu tôi—không mạnh, nhưng đủ khiến tôi giật mình.
"Toàn bịa chuyện, nghịch ngợm quá."
Là Tạ Thư Bạch.
Anh đứng bên cạnh tôi, điềm tĩnh đưa tay về phía người đàn ông:
"Tống Chu, anh Tống? Tôi là Tạ Thư Bạch, bác sĩ điều trị chính của Âm Âm."
6
Trong phòng khám yên tĩnh không một bóng người.
Tống Chu nhìn chằm chằm Tạ Thư Bạch, cau mày, như không thể tin nổi:
“Anh nói cô ấy bị mất trí nhớ?”
Một lát sau, ánh mắt anh ta quét qua tôi, rồi bật cười lạnh:
“Có phải hai người cùng nhau diễn kịch không?”
Anh ta dừng lại, giọng khàn đi:
“Rõ ràng lúc tôi rời đi thì cô ấy vẫn ổn, sao tự nhiên lại bị tai nạn xe? Nếu muốn bịa lý do thì cũng phải hợp lý một chút.”
Tống Tử Huyên ngơ ngác há miệng, chạy tới ôm chặt lấy chân tôi, lí nhí nói:
“Mẹ ơi, con xin lỗi… Con không biết là mẹ bị bệnh…”
Thằng bé khá nhạy cảm, dường như nó đã nhận ra tôi không còn giống như trước kia – không còn chiều chuộng nó, thậm chí chẳng nhớ ra sự tồn tại của nó, khiến nó bắt đầu hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nó làm vậy, có lẽ là để tìm kiếm sự thương cảm của tôi.
Tới giờ tôi vẫn không thể tin được—mình từng kết hôn, thậm chí có một đứa con năm sáu tuổi.
Hơn nữa…
Từ những lời bóng gió của y tá, cộng thêm trải nghiệm hôm nay…
Tôi dần nhận ra—hai cha con họ đối xử với tôi chẳng hề tốt đẹp gì.
Mất trí nhớ chọn lọc thường không phải do tổn thương vật lý hệ thống trí nhớ, mà là phản ứng tự nhiên của cơ chế phòng vệ tâm lý sau một cú sốc cực độ.
Khi một người phải đối mặt với sang chấn lớn, não bộ có thể tự động “cách ly” những ký ức gây đau đớn hay sợ hãi, để tự bảo vệ.
Điều đó gần như nói thẳng với tôi—
Sáu năm qua tôi sống rất đau khổ.
Tôi vốn là người thuận theo tự nhiên, nếu đã biết quá khứ liên quan đến hai cha con họ chẳng hề tốt đẹp, thì tôi còn dây dưa làm gì?
Nhận thấy hành động của tôi—
Tống Tử Huyên đứng sững lại một chút, đôi mắt đỏ hoe.
Nó rưng rưng nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã:
“Mẹ ơi… con là đứa con mẹ thương nhất mà…”
Tôi ôm chặt Lạc Lạc, thành thật nói:
“Thật ra… dì vốn không phải là người thích trẻ con.”
“Huống chi con lại có tính cách ngang ngược như vậy.”
Tôi vẫn chưa nguôi giận chuyện lúc nãy thằng bé đá và giành kẹo của Lạc Lạc.
Trước đây tôi đã nuôi dạy kiểu gì, mà lại dạy ra một đứa trẻ như tiểu ma vương thế này?
Tôi không khỏi thấy ghê tởm chính mình.
Ngừng lại một lúc, tôi dịu dàng nói tiếp:
“Cho đến giờ, đứa trẻ mà dì thích nhất vẫn là Lạc Lạc.”
Mặt Tống Tử Huyên tái nhợt, cơ thể run lên không kiểm soát được.
Nó thút thít không rõ lời:
“Con xin lỗi mẹ… Con không nên nổi giận… Con không nên giành kẹo của bạn ấy…
“Con chỉ là… thật sự rất nhớ mẹ…”
Tống Chu là người thương con, anh ta lập tức ôm chầm lấy Tống Tử Huyên, ánh mắt nhìn tôi lạnh tanh:
“Kiều Âm, Tử Huyên cũng là con của cô.”
“Dù cô mất trí nhớ, cũng không đến mức phải nói những lời tổn thương như vậy với con trai mình, đúng không?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng—
Lạc Lạc đã ôm chầm lấy tôi, lớn tiếng phản bác:
“Chú dựa vào đâu mà nói vậy với dì Âm Âm!”
“Chú và cậu nhóc kia chẳng tốt với dì chút nào! Trước đây mỗi lần dì nhắc đến hai người, dì đều không vui!”
“Sao chú không thử nghĩ lại—có phải chính hai người đã đối xử tệ với dì Âm Âm trước không!”
Tống Chu bị một đứa trẻ chỉ trích giữa mọi người, sắc mặt cứng đờ, rõ ràng là không chịu nổi cú bẽ mặt này.
Tôi khẽ mỉm cười, xoa đầu Lạc Lạc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tống Chu.
“Anh Tống, chuyện đã đến nước này, chẳng còn gì để bàn nữa.”
“Chúng ta đã ly hôn, con trai cũng đang ở với anh.”
“Nếu vậy, thì dứt khoát luôn đi—đôi bên từ nay đừng gặp lại, anh thấy sao?”
Tống Chu còn chưa kịp trả lời—
Tống Tử Huyên nghe hiểu được nửa câu, lập tức òa lên khóc:
“Không! Con không muốn rời xa mẹ…”
Tống Chu nghiến răng:
“Kiều Âm, cô…”
Ngoài cửa vang lên tiếng y tá gọi tên.
“Người nhà của bệnh nhân Hứa Tâm có ở đây không? Bệnh nhân tỉnh rồi.”
Tống Chu hít một hơi thật sâu, ôm con mở cửa đi thẳng ra ngoài, lạnh giọng để lại một câu:
“Chờ cô bình tĩnh lại, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này.”
Bóng lưng anh ta bước đi vội vã, trông chẳng khác nào… bỏ chạy.