Mất Trí Nhớ Một Lần, Làm Lại Cả Cuộc Đời (Kiều Âm)

Chương 1



1

 

Tôi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt trắng xóa.

 

Đầu đau như thể bị khoan thẳng vào, nhức buốt đến tận óc.

 

Ngẩng đầu lên, tôi thấy dung dịch lạnh lẽo nhỏ giọt từ chai truyền, không lạ khi tôi thấy người mình lạnh toát.

 

“Cô tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu ở đâu không?” Một giọng nói trầm lạnh vang lên, nghe có vẻ quen thuộc.

 

Tôi đảo mắt, nhìn theo bàn tay có các đốt ngón rõ ràng của vị bác sĩ bên giường, thấy một khuôn mặt cao quý, lạnh lùng.

 

Tôi sững lại một lúc, ngạc nhiên nói: “Sư huynh? Anh chẳng phải đã lên máy bay rồi sao?”

 

Tạ Thư Bạch, sư huynh trực hệ của tôi.

 

Trong ký ức mơ hồ hỗn loạn, tôi nhớ mới tiễn anh ra sân bay không lâu.

 

Rồi thì sao nữa… đầu tôi đau nhức như muốn nứt ra, nhưng vẫn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.

 

Tại sao tôi lại ở bệnh viện?

 

Tôi nhìn Tạ Thư Bạch đầy áy náy: “Chẳng lẽ em xảy ra chuyện trên đường về khiến anh lỡ chuyến bay?”

 

Nghe tôi nói vậy, Tạ Thư Bạch đang mặc áo blouse trắng, ghi chép bệnh án liền khựng lại.

 

Anh cúi người lại gần tôi, lông mày khẽ nhíu.

 

Mùi hương sạch sẽ như nước giặt từ người anh tràn ngập đến, làm mặt tôi nóng bừng.

 

Quan sát tôi một lúc, Tạ Thư Bạch quay đầu nói với y tá bên cạnh: “Làm phiền gọi bác sĩ Hồ bên khoa Tâm thần đến đây một chút, bệnh nhân bị tổn thương não, có vẻ đã mắc chứng mất trí nhớ chọn lọc.”

 

Sau cuộc khám ngắn ngủi, tôi mới biết, Tạ Thư Bạch đã tốt nghiệp tiến sĩ và về nước từ hai năm trước.

 

Tôi bị tai nạn xe dẫn đến mất trí nhớ, quên sạch sáu năm vừa qua.

 

Tạ Thư Bạch cùng bác sĩ Hồ đứng ngoài cửa bàn bạc về bệnh tình của tôi.

 

Tôi nắm chặt góc chăn, nhìn nghiêng gương mặt sáng ngời của Tạ Thư Bạch qua khe cửa, hơi ngẩn người.

 

Tạ Thư Bạch bây giờ so với ký ức trước đây quả thật trầm ổn, cuốn hút hơn nhiều.

 

Đột nhiên, y tá cầm điện thoại vào phòng: “Cô Kiều, có điện thoại cho cô.”

 

Tôi nhận lấy điện thoại, màn hình chỉ hiện một dãy số, không có lưu tên.

 

Vừa bấm nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng lạnh nhạt:

 

“Chúng ta đã ly hôn rồi, đừng giở mấy trò trẻ con này nữa, thật mất mặt.

 

“Đừng gây rối nữa, tôi với Hứa Tâm đang bận ký dự án ở Paris, không rảnh để ý cô.”

 

Ngay sau đó, vang lên giọng trẻ con: “Hứ! Ghét mẹ! Con muốn dì Tâm Tâm làm mẹ cơ!”

 

Tôi nghe xong, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, không hiểu gì cả.

 

Hai cha con này là ai vậy? Thật sự quá kỳ lạ.

 

Tôi hoang mang nói: “Chúc mừng nhé, mong ba con sớm tái hôn?”

 

Người bên kia dường như không thể tin nổi lời tôi vừa nói, giọng cao lên: “…Cô!”

 

Đúng lúc đó, khóe mắt tôi thấy Tạ Thư Bạch vừa tạm biệt bác sĩ Hồ, đang quay người đi về phía phòng bệnh.

 

Tôi nín thở, không thèm quan tâm đến đối phương nữa, lập tức cúp máy không thương tiếc.

 

Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của Tạ Thư Bạch, cười lấy lòng.

 

Và hỏi câu mà tôi quan tâm nhất:

 

“Sư huynh, bây giờ anh vẫn còn độc thân chứ?”

 

Sáu năm trước, tôi từng thầm thích Tạ Thư Bạch, tiếc là duyên phận mong manh.

 

Sáu năm sau, cơ hội tốt thế này trước mắt, tôi không thể để lỡ thêm lần nữa.

 

2

 

"Ối giời ơi, cậu thiếu gia nhà họ Tống đúng là bạc tình quá thể."

 

"Rõ ràng đã kết hôn mấy năm rồi, vậy mà vừa nghe tin bạch nguyệt quang* của mình về nước, liền lập tức đá vợ một phát, không chần chừ mà làm thủ tục ly hôn ngay."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

(*Bạch nguyệt quang: người trong lòng, mối tình khó quên)

 

Mấy y tá tụm năm tụm ba, thò đầu rụt cổ buôn chuyện rôm rả.

 

Họ liếc về phía phòng bệnh, lắc đầu tiếc nuối.

 

"Chị ấy cũng thật si tình, biết rõ trong lòng thiếu gia nhà họ Tống có người khác, vẫn dại dột đi theo anh ta, chịu bao nhiêu ấm ức suốt mấy năm trời."

 

"Không chỉ thiếu gia chán ghét chị ấy, nghe nói ngay cả đứa con trai do chị ấy sinh ra cũng chống đối, suốt ngày la hét bắt chị ấy cút đi."

 

"Giờ tai nạn xe này, nói là ngoài ý muốn. Ai biết được có phải chị ấy tuyệt vọng quá mà cố tình không?"

 

Một cô y tá trẻ vừa nhai hạt dưa vừa cười hớn hở tiếp lời: "Nhà họ Tống giàu có thế, gả vào dù không được yêu thì đã sao? Ly hôn xong chia được một đống tài sản, sống sung túc cả đời."

 

"Nếu là em, em tình nguyện lắm luôn ấy chứ."

 

Túi truyền của tôi sắp hết mà chờ mãi chẳng thấy y tá vào thay.

 

Tôi đẩy giá truyền ra đến góc hành lang.

 

Vừa đúng lúc nghe thấy đám y tá đang tám chuyện hăng say.

 

Tôi vốn là người mê buôn chuyện, lập tức nép vào tường, nghe mà mê mẩn, còn suýt nữa cùng các cô ấy thở dài tiếc nuối.

 

Thiếu gia nhà họ Tống là ai vậy?

 

Đúng là đồ cặn bã.

 

Đứa con cũng chẳng ra gì, y như ông bố.

 

Nghe y tá trẻ nói đùa, tôi gật đầu lia lịa tán đồng.

 

Chuẩn luôn, ly hôn rồi chia được một đống tài sản, coi như phục vụ hai cha con ngốc nghếch để đổi lấy cuộc sống giàu sang cũng đáng.

 

Cầu cho “cựu phu nhân” nhà họ Tống đừng dại dột làm gì dại dột nữa.

 

Ngay lúc tôi đang đồng cảm sâu sắc, hoàn toàn nhập vai, thì…

 

Một giọng nói trầm lạnh đột ngột vang lên sau lưng:

 

"Kiều Âm."

 

Tạ Thư Bạch không biết đã đứng sau tôi từ khi nào.

 

Anh đứng đó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tôi, đôi mắt nhạt màu đảo một vòng.

 

Giọng anh chậm rãi, như đang mỉa mai: "Không ở phòng nghỉ ngơi tử tế, lại ngồi xổm ở đây nghe mấy chuyện nhảm gì thế?"

 

"Đứng dậy, quay về."

 

Biết là Tạ Thư Bạch, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

 

Cúi đầu cam chịu để anh mắng một trận, cuối cùng xấu hổ đứng dậy, bước về phòng, vừa đi vừa quay lại nhìn mấy lần.

 

Tạ Thư Bạch liếc tôi lạnh nhạt rồi mới bước về phía quầy y tá.

 

Không biết anh nói gì với vẻ mặt lạnh như băng, khiến mấy y tá tản ra như chim vỡ tổ.

 

Một lúc sau, cô y tá trẻ ban nãy đẩy xe thuốc vào thay túi truyền cho tôi, mặt mày ỉu xìu như vừa bị mắng một trận.

 

Có vẻ cô ấy mới bị Tạ Thư Bạch dạy dỗ riêng.

 

Tôi cũng chột dạ, liếc nhanh vào bảng tên trước n.g.ự.c cô, rồi khẽ ho một tiếng: "Y tá Tiểu Trương, tôi hỏi chút được không?"

 

Tôi ậm ừ mở lời: "Bác sĩ Tạ… giờ anh ấy còn độc thân không?"

 

Vừa nghe câu đó, mắt y tá Trương sáng rực lên như đèn pha.

 

Cô ấy cắn môi, như đang đấu tranh dữ dội trong lòng.

 

Cuối cùng, cô không dám làm trái lời Tạ Thư Bạch, đành cúi đầu, ỉu xìu trả lời: "Cô Kiều… bác sĩ Tạ với cô có vẻ thân thiết lắm, hay là cô tự hỏi anh ấy đi?"

 

Tôi thở dài não nề.

 

Cảm ơn, tôi hỏi rồi.

 

Hồi đó Tạ Thư Bạch vừa ký xong bảng bệnh án, bình thản đáp: "Kiều Âm, em là bệnh nhân của anh."

 

Anh từ chối trả lời.

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com