Ma Tôn Biến Hình Ký

Chương 4



Cố Đông Phương nghe xong không có phản ứng gì.

Hắn đương nhiên không sợ hãi gì, đừng nói nữ chính, ngay cả sư phụ của nữ chính, tấm gương mẫu mực của chính đạo, Tử Huyền chân nhân Lư Tiện, hắn cũng chẳng để vào mắt.

Chỉ là từ sau khi Lăng Thiếu Tuân rời đi, không biết hắn ta tuyên truyền những gì, tu tiên giả đi ngang qua trên không trung thôn ngày càng nhiều.

Những người đó mục đích rõ ràng, chính là nhắm vào Cố Đông Phương mà đến, chỉ là đều bị Cố Đông Phương theo bản năng dùng những pháp thuật dễ dàng đánh bại.

Khi những người đó chật vật bỏ chạy, miệng còn hô lớn: "Tà không thắng chính", "Đạo cao một thước" những lời như vậy.

Cố Đông Phương không hiểu thâm ý trong đó, nhưng ta đương nhiên là biết.

Lăng Thiếu Tuân hiển nhiên đã tiết lộ nơi ở của Cố Đông Phương, dẫn đến những tu tiên giả đầy lòng căm phẫn đến tru diệt ma đầu.

Hắn là Ma Tôn mà, người người hô đánh cũng là bình thường...

Đương nhiên, Cố Đông Phương chỉ cho rằng gần đây thế đạo loạn lạc.

Trên bàn cơm tối hôm đó, Cố Đông Phương cúi đầu chỉ lo ăn cơm, không nói với ta một lời nào.

Mỗi bước mỗi xa

Hắn trước đây tuy ít nói, nhưng ít ra còn chịu nói với ta vài câu, ta gắp thức ăn cho hắn hắn cũng nói cảm ơn, hôm nay lại khác thường như vậy.

Tắt đèn, hai bọn ta im lặng nằm trên giường, Cố Đông Phương nắm chặt một góc chăn quay lưng lại, cách ta rất xa.

Ta miêu tả một chút, lúc này, giữa ta và hắn, ít nhất một Lăng Thiếu Tuân cũng có thể nằm vừa.

Khỉ thật, lại giở trò gì nữa đây.

Ta không nhịn được, nghẹn giọng nói: "Phu quân, có phải chàng đang giận ta không, người ta rốt cuộc làm gì không tốt, chàng cứ nói ra đi mà ~"

Vừa nói, ta vừa ôm hắn từ phía sau.

Cố Đông Phương im lặng hồi lâu, rồi quay người lại.

Trong bóng tối, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào ta: "Tại sao nàng chưa từng nói, ta biết pháp thuật?"

"Điền Xuân Hoa, rốt cuộc nàng còn giấu ta bao nhiêu chuyện!"

Khỉ thật, cái tên xấu hổ này, cuối cùng vẫn bị gọi ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đối mặt với chất vấn của Ma Tôn, ta không hề hoảng sợ, bởi vì ta đã sớm nghĩ ra câu trả lời cho những vấn đề tương tự:

"Chàng quả thật đã từng tu luyện pháp thuật, là sau khi gặp ta, chàng mới quyết tâm cùng ta quy ẩn nơi sơn điền này. Phu quân, chàng không biết lúc đó chàng yêu ta đến nhường nào đâu, vậy mà giờ!"

Vừa nói, ta vừa dụi dụi khóe mắt làm ra vẻ khóc, rồi nói tiếp:

"Vậy mà giờ, chàng thậm chí còn không thèm nói chuyện với ta nữa!"

Cố Đông Phương có chút hoảng hốt, lập tức đưa tay lau nước mắt cho ta.

Ta vội vàng gạt tay hắn ra, dù sao nếu hắn phát hiện ta không có nước mắt, kịch sẽ không thật.

Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay to lớn từ phía sau chậm rãi ôm lấy eo ta, Cố Đông Phương kéo sát cơ thể ta về phía hắn thêm nửa tấc.

Trong khoảnh khắc đó, ta có thể cảm nhận được nhịp tim của nam nhân, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai ta:

"Vậy nàng nói cho ta biết, tại sao chúng ta chưa từng làm chuyện phu thê?"

---

Ta hoảng rồi mọi người ạ.

Tuy khoảng thời gian này ta xoay hắn như chong chóng, nhưng dù sao hắn cũng là Ma Tôn mà.

Bây giờ hắn nằm cạnh ta trên một chiếc giường, giọng điệu thậm chí còn hơi ấm ức, hỏi ta sao không cùng hắn làm chuyện ấy.

Ta phải nói sao đây? Ta có thể nói sao?

"Thật ra là vì... tướng công chàng không cương lên được."

Ta nghiêm túc đàng hoàng nhìn Cố Đông Phương, ban đầu hắn có chút nghi hoặc, sau đó lộ ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi.

Chưa đợi hắn nói gì, ta dùng ngón trỏ bịt miệng hắn lại:

"Ôi tướng công, đừng để bụng mà, ta chưa bao giờ có ý trách chàng, chàng ngàn vạn lần đừng vì thế mà tự ti! Ta không cho phép!

"Phải tin vào tấm lòng chân thật của ta dành cho chàng, còn thật hơn cả vàng thật nữa đó."

Thật lòng muốn hắn làm ruộng cho ta, cũng coi như thật lòng... nhỉ?

Cố Đông Phương không nói gì nữa, quay người đi ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com