Ma Tôn Biến Hình Ký

Chương 3



Cuối cùng mua chút trái cây, thịt gà thịt bò, ta xách túi lớn túi nhỏ về nhà.

Về đến căn lều tranh nhỏ, mới phát hiện ra đại sự không ổn.

Cố Đông Phương đặt đồ xuống, giận dữ chạy ra ruộng:

"Ta tốn hai ngày trời xới đất xuống giống, giờ đã bị đám tu tiên thối tha kia phá hỏng hết rồi!"

Ta đi theo xem, ruộng đã cháy đen một mảnh, còn sót lại chút linh khí.

Ta thì không nổi điên như vậy, dù sao ruộng cũng không phải ta trồng, hơn nữa giờ trong tay có tiền, cũng không thiếu ăn mặc.

Nhưng Cố Đông Phương chắc chắn là càng hận tu tiên hơn, hắn khi còn là Ma Tôn đã hận không thể g.i.ế.c sạch tu tiên giả, giờ làm nông dân rồi, vẫn hận tu tiên.

Thật buồn cười.

Khổ nỗi không tìm được kẻ gây chuyện, Cố Đông Phương tức giận trở về nhà.

Ngày hôm sau, hắn mất cả ngày xới lại mười mẫu ruộng, rồi cởi trần cấy mạ.

Ma Tôn thân thể cường tráng, làm việc nặng nhọc như vậy mà chẳng hề hấn gì.

Chuyện này cũng trở thành chuyện lạ trong thôn, thu hút cả nam nhân nữ nhân trong thôn chạy ra bờ ruộng vây xem.

Chưa từng có ai thấy người nông dân nào biết làm nông như thế, cứ như hắn sinh ra là để làm nông vậy.

Sau khi cấy mạ xong, Cố Đông Phương ngày nào cũng canh giữ bên cánh đồng.

Sợ lại bị tu tiên giả đi ngang qua đánh nhau phá hỏng thành quả lao động.

Ta gần như có thể tưởng tượng, nếu có tên tu tiên xui xẻo nào đó đi ngang qua.

Nhất định sẽ bị hắn túm từ trên trời xuống, đánh cho một trận nhừ tử.

Rất không may, tên xui xẻo này thật sự đến.

Còn trùng hợp là đệ đệ ruột của nữ chính tiểu thuyết, tên là Lăng Thiếu Tuân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

---

"Uống miếng nước đi phu quân, chàng cả ngày canh giữ ở đây, nắng lắm đó!"

Hôm đó ta ngủ đến trưa mới dậy, vội vàng ra ruộng đưa nước cho Cố Đông Phương.

Cố Đông Phương ngồi trên ghế trúc, chăm chú nhìn bầu trời, nhận lấy nước ta đưa rồi uống một hơi cạn sạch.

Khi ta đang định nói thêm gì đó, hắn đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào hai người đang đánh nhau với khí thế hừng hực ở tận chân trời.

Hai người kia bay càng lúc càng gần, trong mắt Cố Đông Phương dường như có ngọn lửa giận dữ bùng cháy.

Giây tiếp theo, một đạo lôi pháo đánh về phía hai bọn ta.

Cố Đông Phương kéo ta nhảy lùi về sau, sau đó nhìn về phía ruộng đã bị nổ đen một mảng, sát khí trong mắt bốc lên ngùn ngụt.

Mỗi bước mỗi xa

Trong khoảnh khắc đó, hắn quên mất chuyện mình mất trí nhớ, thuần thục bay lên trời, dùng ma khí trói hai người đang đánh nhau lại.

Nhẹ nhàng vận công, ném cả hai từ trên trời xuống ruộng.

Hai người đang tranh chấp lập tức bỏ qua hiềm khích, nhất trí đối ngoại, làm tư thế phòng thủ với hắn:

"Nhìn cách ăn mặc rõ ràng là người phàm, sao lại có tu vi như vậy?"

"Hai ta không hề đắc tội với ngươi, cớ gì lại ném bọn ta xuống đất!"

Nói xong, cả hai cùng xông về phía Cố Đông Phương, bị hắn dễ dàng đánh trả lại xuống ruộng.

Cuối cùng, dưới sự uy h.i.ế.p của Cố Đông Phương, hai người kia tuy bất mãn nhưng vẫn phải xới lại chỗ ruộng bị phá, rồi rót linh lực vào, ôn dưỡng mạ non.

Trong lúc đó, đệ đệ của nữ chính là Lăng Thiếu Tuân tỏ vẻ không phục, cố gắng dùng linh lực hoàn thành việc đồng áng.

Mặt Cố Đông Phương đen lại, nghiến răng nghiến lợi: "Có bản lĩnh như vậy, hay là đánh thêm một trận nữa?"

Lăng Thiếu Tuân đành thôi, lúc đi bay lên không trung mới dám lên tiếng thị uy:

"Ngươi cứ đợi đấy, đồ nông dân c.h.ế.t tiệt, tỷ tỷ ta là đại sư tỷ Kiếm Linh Tông đó, ngươi dám chọc ta, tỷ tỷ của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com